Vừa nói, hắn vừa siết chặt vòng tay hơn nữa, cổ họng phập phồng dữ dội, tấm lưng run lên như một chiếc lá, như thể đang dùng toàn bộ ý chí của bản thân để kìm nén giọt nước mắt sắp rơi.
Hắn nói, với ta, hắn từng có áy náy, từng có thương xót.
Cũng từng trong lúc rối bời mà ôm lấy ta, như muốn níu giữ chút ấm áp hiếm hoi giữa màn đêm mênh m.ô.n. g lạnh lẽo.
Nhưng sau đêm ở phủ Hiền Vương, khi hắn hồi tưởng lại thì mãi mãi không thể quên được giọt nước mắt ta rơi xuống giữa ấn đường của hắn.
Đời Giang Chẩn đã thấy không biết bao nhiêu nữ nhân khóc, nhưng chỉ duy nhất giọt lệ ấy khiến hắn hoàn toàn tin tưởng — đó là chân tình.
Mà hắn, một đế vương nắm trong tay bốn bể sơn hà, thứ khao khát nhất tận sâu trong lòng lại chỉ là một tấm chân tâm.
Một trái tim đủ để Giang Chẩn không phải đề phòng, không phải nghi ngờ; một tấm lòng có thể bao dung mọi tật xấu, thậm chí là cả những phút giây tầm thường, yếu đuối nhất của hắn.
Văn Thanh Giản trong trí nhớ của hắn, chỉ là một tiểu nha đầu ngây thơ hoạt bát, đơn thuần mà linh động, suốt ngày bày ra đủ trò tinh quái khiến người ta vừa đau đầu vừa buồn cười.
Nhưng từ sau lần rời khỏi phủ Hiền Vương, hình ảnh cô bé năm xưa trong ký ức chàng đã không còn là dáng vẻ hồn nhiên rực rỡ ấy nữa.
Nàng từng trải gió sương, chịu đủ khổ đau, vậy mà cuối cùng vẫn giữ được sự sinh động ấy, vẫn chân thật như xưa.
Nàng từng bị hành hạ đến nỗi gầy trơ xương, thế nhưng mỗi lần mở miệng nói chuyện, vẫn cái giọng ngang ngược chẳng biết nặng nhẹ, khiến người ta không nhịn được mà bật cười.
Cuộc sống của nàng dường như chẳng còn chút hy vọng nào, nhưng nàng vẫn bình tĩnh kiên cường, nhìn rõ thiệt hơn, chẳng hề bi lụy.
Thậm chí, ngay cả khi nàng nói muốn báo thù, thì trong đôi mắt kia vẫn là ánh sáng trong trẻo, đường hoàng, sạch sẽ như mặt hồ mùa thu, phẳng lặng và sáng rõ đến lạ thường.
Cả đời này, khi chàng lâm vào hiểm cảnh nhất, người duy nhất dám chắn trước rương áo nơi hắn đang ẩn thân lại là một cô gái nhỏ đến bản thân còn chẳng tự bảo vệ nổi mình.
Hắn nói, sau khi rời phủ Hiền Vương, suốt nhiều đêm liền, hắn cứ mơ đi mơ lại cảnh ta gào thét, và tiếng cười lạnh lẽo của Tô Uyển Mị.
Mỗi lần giật mình tỉnh giấc đều là mồ hôi lạnh ướt lưng — vừa kinh hãi với tâm địa độc ác ẩn dưới lớp mặt nạ xinh đẹp kia, lại vừa không ngừng lo lắng cho ta, kẻ vẫn đang bị giam cầm trong phủ.
Hôm ấy, giữa hắn và sự độc ác đen tối nhất của thế gian… chỉ cách đúng một người — là ta.
Từ ngày hôm đó, nếu thế gian này vẫn còn một người khiến hắn nguyện đem lòng chân thật gửi gắm, thì người đó cũng chỉ có thể là ta.
Từ thuở thiếu thời cho đến tận bây giờ, trước sau vẫn chỉ có mình ta mà thôi.
Tháng năm đã phủ một lớp sương mờ lên trước mắt tất cả mọi người.
Nhìn hoa trong sương, chỉ thấy cảnh đẹp hư ảo, hoa trong gương, trăng đáy nước.
Cho đến khi hắn một lần nữa nắm lấy tay ta, nhìn thấy những vết thương chất chồng ta từng vì hắn mà gánh chịu, lớp mây mù kia mới dần tan đi, hóa thành nỗi xót xa khắc cốt ghi tâm suốt một đời.
Hắn chưa từng nghĩ rằng bản thân đang cứu ta.
So với việc cứu ta, thà nói là hắn đang tự cứu lấy linh hồn mình.
Chín tầng cung khuyết, cao đến mức lạnh buốt thấu tâm can, gươm giáo vô hình, mỗi đường lưỡi đều sắc bén, khiến người tổn thương không dấu vết.
Thế nhưng, khi hắn ngoảnh lại, lại thấy ta đang đứng nơi bụi trần thế tục, ngẩng đầu nhìn hắn cười, hỏi một câu:
"Chàng có thể… đừng quên ta là được không?"
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Làm sao có thể quên được?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!