Chương 29: (Vô Đề)

Quả thực đêm nay trời trở gió, se se lạnh. 

Vậy mà ngay trong ngày đầu tiên nhập cung, bài thơ hiện lên trong đầu ta lại là Thu oán chốn Tây cung.

Sen hồng sao sánh mặt giai nhân...

Câu thơ ấy, e rằng không dành cho ta, mà là dành cho người như Tô Uyển Mị — một mỹ nhân thực sự có thể khiến kẻ khác động lòng, xứng đáng được họa vào tranh.

Ta ôm gối, vùi đầu vào đầu gối, mắt vẫn không rời vầng trăng khuyết giữa bầu trời cao.

Chỉ là một vầng trăng thôi, thế mà nhìn vào lại khiến người ta thấy xót xa khó tả, dẫu chẳng có gì đáng để buồn thương.

Ta giờ đã là người của Giang Chẩn. 

Cũng là người duy nhất trong hậu cung, là quý phi duy nhất dưới gầm trời này… 

Nhưng chung quy lại, ta vẫn không phải là người đó — không phải là hoàng hậu trong lòng hắn.

Ta khẽ bật cười, cười chính mình không biết điều.

Ta đây, một Vương phi từng gả chồng, xuất thân từ phủ Hiền Vương, vậy mà lại còn dám mơ tưởng đến ngôi vị hoàng hậu sao?

Nhìn mẫu thân, nhìn hai tỷ tỷ ta mà xem.

Hôm nay biết ta được phong quý phi thôi đã mãn nguyện lắm rồi, vui mừng khôn xiết, cảm tạ ân điển không dứt. 

Ta cũng nên như họ, phải không?

Ngôi vị quý phi là vinh sủng mà bao nữ tử dưới thiên hạ hằng mơ ước, là danh phận khiến bao gia tộc quyền quý Trường An ngẩng cao đầu chờ mong. 

Hắn ban cho ta vị trí ấy, chẳng phải là món quà cao quý, hiển hách nhất cõi nhân gian này sao?

Phải, dĩ nhiên là vậy. 

Văn Thanh Giản, cả phủ Quốc công lẽ ra nên quỳ xuống mà khóc lóc tạ ơn.

Thế nhưng… trong lòng ta, vẫn cứ có một khoảng trống không sao lấp đầy, như thể có thứ gì đó rất quan trọng bị bỏ quên mất, khiến ta không khỏi chột dạ.

Bởi vì, điều ta thật sự để tâm… xưa nay chưa từng là danh phận.

Ta cũng muốn có — một cây trâm phượng.

Một cây phượng trâm do chính tay hắn thiết kế, đích thân nghĩ từng đường nét, dốc hết tâm tư mà làm ra.

Chẳng liên quan gì đến địa vị, lại càng không dính dáng đến vinh hoa.

Ta chỉ mong một chút chân tình, một tấm lòng đủ để vì ta mà chải tóc, để ta yên tâm thiếp vào giấc mộng.

Ta đúng là một nữ nhân ngốc nghếch.

Rõ ràng biết Giang Chẩn thật sự để tâm đ ến ta, vậy mà vẫn cứ cố chấp, vẫn cứ ngang ngược, vẫn cứ muốn tận mắt nhìn thấy ánh mắt hắn khi lặng lẽ rung động vì mình.

Tuổi trẻ từng bỏ lỡ quá nhiều, bao năm tháng trôi qua uổng phí. 

Chính vì nay khó khăn lắm mới có thể gặp lại hắn, nên ta lại càng khát khao được cùng hắn bước qua một lần nữa những năm tháng thanh xuân ấy — đầy đủ, trọn vẹn, không tiếc nuối.

Huống chi, giữa sự h0an ái này … nếu như không có sự chân tình của hắn, chẳng phải ta cũng đã sớm biết nên tự tay chọc vỡ cái bong bóng mong manh ấy rồi sao?

"Lại đang nghĩ gì thế, trông sao mà tội nghiệp vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!