22.
Nếu như ta cố hết sức vùng vẫy…
Nếu như ta cố hết sức giãy giụa…
Cuối cùng, chẳng có nếu như nào cả.
Giang Chẩn đưa tay bế bổng ta ra khỏi hồ tắm, đầu ngón tay lướt qua đùi ta, khiến ta xấu hổ đến mức hối hận vì ban nãy không c.h.ế. t ngạt luôn trong nước cho rồi.
Nhất là lúc đó — đám cung nữ không biết từ đâu túa ra!
Các nàng đưa cho Giang Chẩn một chiếc áo dài bằng lụa trắng mỏng, hắn vừa một tay ôm ta, tay kia liền tiện tay ném áo choàng phủ lên người ta.
Tấm lụa trắng mềm mại mỏng manh, vừa chạm nước đã dán chặt vào da thịt, ngược lại càng lộ rõ từng đường nét cơ thể ta, mờ mờ ảo ảo.
Ta xấu hổ đến mức vội đưa tay che mặt, còn hắn thì lại cười — vẫn là nụ cười không đứng đắn quen thuộc ấy, cứ thế ôm ta sải bước đi thẳng một mạch.
Mãi đến khi hắn dừng lại, ta mới phát hiện — ta đã bị đưa vào tẩm điện của hắn.
Khoảnh khắc đó, ta bỗng chợt hiểu ra vì sao trước đây mình chưa từng thấy qua nơi tắm rửa kia, thì ra đó chính là hồ tắm riêng biệt chỉ dành cho thiên tử!
Ta chưa từng gặp qua, cũng là chuyện thường tình thôi!
Trong tẩm điện đã sớm không còn một ai, Giang Chẩn cuối cùng cũng bước chậm lại, ôm lấy ta thong thả đi về phía long sàng.
Thế nhưng, hắn vẫn cố ý không chịu buông tay.
Hắn cúi đầu, từ từ áp mặt lại gần ta.
Ta căng thẳng đến mức nhắm chặt mắt lại, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, chỉ sợ hắn đột ngột làm gì đó quá giới hạn.
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh, chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng hắn bật cười khẽ, mang theo ý trêu ghẹo, rồi vừa cười vừa nói:
"Giỏi thật đấy, bây giờ ngửi không còn chút mùi cá nào nữa rồi."
Ta vừa thẹn vừa giận, lập tức mở bừng mắt, gương mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy, tức tối gắt lên:
"Giang Chẩn, ta không phải cá! Chàng câm—"
Chữ miệng trong câu câm miệng còn chưa kịp thốt ra, đã bị môi của Giang Chẩn chặn lại.
Đôi môi hắn bất ngờ phủ xuống, không cho ta chút cơ hội kháng cự.
Chỉ một khắc sau, ta đã bị đẩy ngã lên giường, còn hắn thì đè lên người ta, đầu lưỡi dây dưa không dứt.
Toàn thân ta mềm nhũn, tứ chi tê dại, như thể hóa thành đóa sen trong lòng bàn tay hắn — càng e ngại nở rộ, lại càng khiến hắn mê đắm chẳng thể dừng.
Áo ngủ của hắn, xiêm y mỏng của ta, không biết đã trôi dạt phương nào.
Mái tóc ướt sũng của Giang Chẩn lướt dọc theo eo ta, như nhành dây leo xanh mướt quấn quanh lan can.
Đôi môi mềm mại, ấm áp và ẩm ướt của hắn m ơn trớn từng tấc da thịt, như thể không muốn bỏ sót một chỗ nào.
Cả người ta rã rời, chẳng còn sức lực, chỉ có thể để mặc hắn sắp đặt.
Lần đầu nếm trải tơ tình, đã thấy hồn xiêu phách lạc.
Giang Chẩn đêm nay, dường như đã tìm lại bản tính ngang ngược và bướng bỉnh thuở thiếu thời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!