Chương 25: (Vô Đề)

21.

Ba tháng trước, lúc bị người ta xô xuống hồ sen, ta chưa từng nghĩ mình còn có thể sống mà lên bờ. 

Lại càng không ngờ, lưỡi đao trong tay ta thật sự có thể hạ xuống, đ.â. m thẳng vào tim gan phủ Hiền vương, quyết không để Tô Uyển Mị có đường trở mình.

Thế mà, ta đã làm được.

Đến hôm nay, khi ta đứng trong hoàng cung, đối diện Giang Chẩn, phụ thân, và hai vị tỷ phu, lắng nghe họ kể lại từng chi tiết về đêm phủ Hiền vương bị vây bắt, lòng ta bỗng ngẩn ngơ, không phân rõ được, rốt cuộc là ta vừa tỉnh khỏi một cơn mê dài, hay vẫn đang chìm trong mộng.

Phủ Hiền vương từng là nơi khiến bao thiếu nữ Trường An thổn thức, là mộng tưởng của bao thiếu niên quyền quý. 

Nhưng kể từ đêm nay, nơi ấy sẽ trở thành ô nhục, là điều người ta nhắc đến cũng phải ghét bỏ, dần dà bị thế gian quên lãng.

Tô Uyển Mị đời này, đã không còn cơ hội cùng đế vương sánh vai, khắc tên vào sử sách. 

Nhưng có lẽ, nàng ta vẫn còn một cơ hội:  thân bại danh liệt, tiếng xấu muôn đời.

Đêm đã khuya, bên ngoài điện vọng lại tiếng côn trùng rả rích, Giang Chẩn mấy lần bóng gió nhắc nhở phụ thân ta nên cáo lui, vậy mà người vẫn cười hề hề ngồi yên tại chỗ, hết chuyện đông lại chuyện tây, bộ dáng vững vàng như Thái Sơn. 

Tính của phụ thân

- lúc thì khiến người ta buồn cười, lúc lại khiến người ta không phân biệt nổi, là giả vờ ngốc nghếch hay thật lòng chẳng hiểu chuyện đời.

Cuối cùng, sắc mặt Giang Chẩn cũng có chút không nhịn được nữa, bắt đầu điên cuồng ra hiệu bằng mắt với hai vị tỷ phu của ta. 

Đại tỷ phu khẽ thở dài, bước lên đỡ lấy cánh tay phải của phụ thân, nói nhạc phụ nên về rồi. 

Phụ thân còn định chống chế bằng một nụ cười, thì nhị tỷ phu cũng thở dài, tiến tới đỡ lấy nốt tay trái. 

Hai người như hai cột trụ vạm vỡ, mỗi bên một người dìu phụ thân, chắp tay thi lễ với Giang Chẩn, rồi dứt khoát xoay người rời khỏi điện.

Ta cứ nghĩ phụ thân sẽ vùng vằng kêu gào, nào ông ấy chỉ khẽ bĩu môi tỏ vẻ tủi thân, không nói một lời, cứ thế ngoái đầu lại nhìn ta và Giang Chẩn, từng bước một đi khuất dần sau cánh cổng. 

Ánh mắt ấy, tội nghiệp đến mức ngay cả thái giám bên cạnh cũng không nỡ nhìn thẳng. 

Ta bị ông nhìn đến đau lòng, suýt nữa đã bật dậy chạy theo ôm lấy ông, nằng nặc đòi về nhà cùng.

Nếu như… ta không bị Giang Chẩn ôm chặt đến mức chẳng thể nhúc nhích nổi, thì có khi ta đã thật sự làm vậy rồi.

Cha ta và hai tỷ phu vừa rời đi, trong điện chỉ còn lại ta và Giang Chẩn. 

Hắn vươn vai một cái, ngáp dài rồi cúi đầu ngửi ngửi tóc ta, vẻ mặt ghét bỏ rõ ràng:

"Văn Thanh Giản, nàng vẫn nên đi tắm thêm lần nữa đi, mùi vẫn thật giống cá đấy."

Ta chỉ chờ mỗi câu này của hắn! 

Đến lúc thật sự nghe được, tim ta lại đập thình thịch như trống làng, hai má nóng bừng, ngập ngừng hỏi nhỏ:

"Vậy… sau khi tắm xong thì… làm gì?"

Giang Chẩn cười như hồ ly vừa được ăn no, giơ tay xoa đầu ta, ghé sát tai ta, thì thầm:

"Tắm xong thì đương nhiên là đi ngủ rồi."

Ngủ! Ngủ! Ngủ cùng Giang Chẩn!!

Ta chỉ cảm thấy một luồng nhiệt cuồn cuộn từ vành tai lan thẳng lên đỉnh đầu, cả người như muốn bốc khói, hóa thành một áng mây đỏ lơ lửng trong phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!