Chương 22: (Vô Đề)

Trong đầu ta ong một tiếng, trống rỗng như bị sét đánh.

Ta không ngu, ta hiểu quá rõ ý của câu đó là gì.

Một luồng lạnh buốt từ sau gáy cuộn lên dọc sống lưng, cơn hoảng loạn như nước lũ tràn ra khắp tứ chi. 

Lý trí cuối cùng còn sót lại gào thét trong đầu, bảo ta phải chạy, phải trốn ngay nhưng tay chân lại như hóa đá, không nghe sai khiến, chỉ biết run rẩy từng hồi, lạnh buốt đến tê dại.

Tô Uyển Mị nhìn ta chật vật, thất thố, càng cười ngọt ngào hơn. 

Nàng mỉm cười nói chậm rãi, giọng nói nhẹ nhàng mà như dội vào tận xương sống:

"Hôm nay ngươi vừa mới vào cung, tế bái Quý Thái phi, trong lòng tất nhiên thương nhớ không thôi. Đến bên hồ sen thất thần, sẩy chân rơi xuống nước, cũng không phải chuyện khó tin."

Từng chữ, từng câu của nàng ta rót vào tai, nỗi sợ hãi lại càng khắc sâu thêm một tầng.

Ta liều mạng trườn lùi lại phía sau, đôi tay bấu chặt lấy nền đất như thể chỉ cần buông ra, ta sẽ lập tức bị kéo xuống địa ngục.

Nhưng chính cái dáng vẻ chật vật cầu sinh này của ta lại khiến Tô Uyển Mị cười phá lên, tiếng cười của nàng ta như châm biếm, như đắc ý, vang vọng cả bên hồ.

Nàng ta vung tay, một nhóm nha hoàn thô sử lập tức xông lên, chẳng buồn nhiều lời, xông đến chế trụ ta, lôi ta lê lết như lôi một cái bao rách thẳng đến mép hồ sen.

Ta còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị ném thẳng xuống làn nước lạnh buốt của hồ sen.

Cảm giác lạnh thấu xương lập tức xộc vào ngực, ta chới với vùng vẫy, hoảng loạn uống vào mấy ngụm nước lạnh, khó thở đến mức phổi như bị thiêu đốt.

Trên bờ, giọng nói của Tô Uyển Mị vang lên, lần này mang theo lửa giận:

"Lũ vô dụng! Bảo là dìm c.h.ế. t nàng ta, ai cho các ngươi ném xuống như thế hả? Để nàng ta vùng vẫy như cá thế kia, lỡ lại sống sót thì sao? Kéo lên bờ mà dìm! Làm ăn lề mề, đúng là chọc tức người ta!"

Chính cơn giận dữ đó đã khiến bản năng sinh tồn trong ta trỗi dậy.

Cơ thể vốn cứng đờ vì sợ hãi và giá lạnh, bất ngờ được ý chí thanh tỉnh điều khiển trở lại. 

Ta dốc hết sức, vùng tay đạp chân, liều mạng bơi ra giữa hồ – nơi bọn chúng tạm thời không thể chạm đến.

Chưa thể tính là thoát thân, nhưng kéo dài được phút nào hay phút ấy, có thể sống thêm một hơi cũng đáng giá!

Ta – Văn Thanh Giản, không cam lòng c.h.ế. t như một con cá mặc người xẻ thịt. 

Dù chỉ còn một chút hơi tàn, ta cũng sẽ cắn răng mà sống sót cho bằng được!

Tô Uyển Mị nhìn ta giống hệt một con ch. ó rớt xuống nước, đang quẫy đạp trong hồ sen của nàng ta, tức đến mức bẻ gãy cả chiếc quạt tròn trong tay. 

Quạt ấy là hàng được chế tạo trong cung, vốn nổi tiếng chắc chắn bền bỉ, không ngờ sức nàng ta lại lớn đến vậy, bảo sao trước nay ta chưa lần nào đánh thắng nổi.

"Được, được lắm, Văn Thanh Giản. Ngươi có bản lĩnh thì cứ ở mãi dưới đó đi. Ta thật muốn xem ngươi có thể trụ được bao lâu trong cái ao này!"

Tô Uyển Mị quả thực bị ta chọc tức đến méo mó cả gương mặt xinh đẹp. 

Nàng ta vung tay ném phăng chiếc quạt đã gãy xuống đất, tiếng bốp vang lên đầy giận dữ. 

Đám hạ nhân xung quanh thấy nàng nổi giận thật sự, ai nấy lập tức nín thở, chẳng ai dám hé nửa lời.

Cả viện lặng như tờ, chỉ còn tiếng nước ào ào do ta không ngừng quẫy bơi. 

Nói thật là... có hơi xấu hổ. 

Nhưng mà ta biết làm sao được? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!