Giang Chẩn khẽ lắc đầu, dường như muốn đuổi sạch hình bóng Tô Uyển Mị ra khỏi đầu mình.
Hắn gượng người ngồi dậy, ánh mắt lại một lần nữa quét quanh căn phòng nhỏ đơn sơ của ta, rồi nhíu mày nhìn ta:
"Ngươi không thể tiếp tục ở lại phủ Hiền vương nữa. Trẫm về cung rồi sẽ lập tức hạ chỉ cho ngươi và Giang Liêm hòa ly."
"Không được! Không thể hạ chỉ!"
Giang Chẩn nghe ta cản, cau mày càng chặt hơn.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay ta lên, tỉ mỉ xem từng vết thương chi chít, lửa giận lập tức bốc lên trong đôi mắt hắn.
"Văn Thanh Giản, đừng có mơ tưởng gì đến Giang Liêm nữa. Nếu ngươi còn ở lại đó… có khi mạng cũng không giữ nổi đâu!"
Ta chỉ cười khổ, khẽ rút tay khỏi tay hắn, nhẹ giọng nói:
"Giang Chẩn, đừng xem thường ta như thế.
Ngay từ đêm tân hôn, ta đã không còn ôm hy vọng gì ở Giang Liêm nữa rồi.
Nhưng có một điều hắn nói đúng:
Hôn sự giữa ta và hắn là do tiên hoàng chỉ định, là vinh quang tối cao của phủ Sở Quốc công.
Nếu muốn rời khỏi phủ Hiền vương, thì chỉ có thể là quấn lụa trắng, nằm ngang trong quan tài mà đi ra.
Giang Liêm chắc chắn sẽ không đồng ý hòa ly hay hưu thê, vì đó là đại bất kính với tiên hoàng.
Còn nữa…
Ta nghĩ kỹ rồi.
Hai tỷ tỷ của ta đến nay vẫn chưa lấy chồng, Phủ Quốc công vốn chỉ có cái danh hão.
Nếu giờ ta—một vị hiền vương phi do tiên hoàng ban hôn bị đuổi khỏi vương phủ, e rằng… họ cũng sẽ bị liên lụy cả đời, có khi còn phải thủ tiết đến già.
"Nghe xong, ta hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Giang Chẩn, lạnh giọng nói:"Còn nữa, vì chính ngươi, cũng tuyệt đối không thể hạ chỉ!
Ngươi mới đăng cơ chưa đầy một năm, đâu thể vì một Văn Thanh Giản nhỏ bé mà dám làm chuyện bất kính với tiên hoàng, để rồi khiến thiên hạ phỉ nhổ, chỉ trích?
"Ánh mắt của Giang Chẩn khẽ co lại. Hắn cúi đầu, trầm mặc thật lâu, không nói một lời. Lúc này Thu Thực bưng đến một chậu nước ấm, muốn giúp ta rửa sạch các vết thương. Giang Chẩn thấy vậy, chỉ nói khẽ:"Để trẫm làm cho."
Vết thương do kim thêu để lại tuy không sâu nhưng lằng nhằng chi chít.
Nước vừa chạm vào là đau đến tận tim phổi, khiến ta phải hít mạnh một hơi.
Giang Chẩn lặng lẽ giúp ta rửa sạch từng vệt máu, dùng khăn tay Thu Thực đưa cho mà lau khô tay ta.
Rồi hắn rút từ trước n.g.ự. c ra một lọ thuốc, vừa đổ ra bôi, vừa nói:
"Loại kim sang dược này hiệu nghiệm lắm, chỉ là lúc bôi vào sẽ rất rát… Ngươi cố chịu thêm chút nữa."
Ừ thì, vết thương do kim thêu gây ra, cũng tạm coi là vết thương xứng đáng để bôi kim sang dược vậy.
Giang Chẩn giúp ta bôi thuốc xong, lại trầm mặc cúi đầu, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lát sau, hắn như đã thông suốt, rồi ngẩng đầu, nhìn ta nghiêm túc nói:
"Thanh Giản…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!