Làm xong mọi chuyện, ta lùi về giường đất, ôm lấy Đông Tuyết.
Nàng phát sốt từ đêm qua, cơn sốt vẫn chưa hạ, ta vốn hứa sẽ ở bên trông nom, ai ngờ lại xảy ra chuyện này…
Vừa đút cho Đông Tuyết được mấy ngụm nước, cửa phòng liền bị đá văng ra, cánh cửa rách nát kia cuối cùng cũng không chịu nổi, nằm phịch xuống đất, vỡ tan thành hai nửa.
Tô Uyển Mị mặt mày xám ngắt, dẫn theo một đám nha hoàn, không nói không rằng xông thẳng vào.
"Vương gia lệnh truy xét toàn phủ, mong Vương phi thông cảm."
Lời còn chưa dứt, đám tay chân của nàng ta đã tản ra khắp phòng, biến cái phòng nhỏ này thành chiến trường, mọi ngóc ngách đều bị lật tung lên.
Ta cố tình không liếc mắt nhìn đám người kia, chỉ cười nhạt, nhẹ nhàng đặt bát nước xuống, rồi từng bước một đi tới đứng trước mặt Tô Uyển Mị.
"Vương gia đang tìm ai, trong lòng ngươi chẳng phải rõ rành rành sao? Cần gì phải giả vờ giả vịt, còn đến tận chỗ ta mà kêu bắt kẻ gian?"
Xưa nay, trước mặt Tô Uyển Mị, ta luôn như con chim cút co ro, nhưng từ khi Đông Tuyết bị nàng ta đánh đến nỗi mặt mày bầm dập, ta đã không còn nuốt trôi cơn giận ấy nữa.
Từ ngày nàng ta nhập phủ, ta lui từng bước, nhẫn nhịn đến tột cùng, chỉ vì muốn cố sống thêm vài ngày.
Nhưng hôm nay—ta không thể lui nữa rồi.
Nếu lần này ta không giữ được Giang Chẩn, vậy thì…
Ta thật sự sẽ phải chôn cùng hắn.
Tô Uyển Mị hờ hững liếc ta một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
Rồi nàng ta lại quét mắt nhìn sang Đông Tuyết đang nằm thiêm thiếp trên giường, đôi môi hồng mềm mại khẽ nhếch lên— tựa như ngay khoảnh khắc tiếp theo, nọc độc sẽ từ kẽ răng rỉ ra.
Ta vẫn đứng im, không lui nửa bước.
Nhưng trong lòng thì sớm đã run như cầy sấy, chỉ là cắn răng mà gắng gượng, dốc hết sức lực trừng mắt nhìn nàng ta.
Tô Uyển Mị khẽ nâng tay, nàng ta chưa cần mở miệng, đứa nha hoàn thân cận lập tức hiểu ý.
Nó tiến lên một bước, rồi…
Bốp!
Một cú đ.ấ. m mạnh như trời giáng giáng thẳng vào n.g.ự. c ta.
Trước mắt ta lập tức tối sầm, cả thân người ngã nhào xuống ngay trước rương quần áo.
Phải mất một lúc lâu ta mới gượng được một hơi thở, rồi cắn răng bò dậy, tay vịn lấy chiếc rương, ho rũ rượi không ngừng.
Mà nghĩ kỹ lại cũng coi như là trong họa có phúc.
Chỉ cần ta tiếp tục dựa vào cái rương này, chúng sẽ không thể nào mở ra kiểm tra.
Ngươi xem, ta đúng là một người lạc quan yêu đời đến đáng thương đấy chứ.
Tô Uyển Mị nhìn thấy bộ dạng chật vật tả tơi của ta, khẽ lắc đầu, rồi bước từng bước uyển chuyển đến gần, cúi xuống sát bên tai ta, giọng nói nhẹ nhàng như thì thầm, lại lạnh lẽo như rắn độc trườn qua da thịt:
"Vương phi, hôm nay ta không rảnh để xử ngươi. Nhưng vẫn muốn khuyên một câu. Làm người, nên biết thân biết phận, đừng tự mình chuốc khổ."
Nói xong, nàng ta giơ tay nhấc bổng nắp rương lên rồi buông tay thật mạnh.
Rầm!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!