Chương 10: (Vô Đề)

9.

Năm ấy, thành Trường An chẳng khác nào ao cá lớn nhất thiên hạ.

Tất cả nam nữ chưa thành thân trong thành, bất kể xuất thân hay tuổi tác, đều như những con cá bơn bơi lẻ loi trong ao. 

Mỗi ngày, ai cũng lượn quanh trong cùng một mặt nước, thi thoảng phun một bóng nước, quẫy một cái đuôi, mong có ngày gặp được nửa kia cùng mình tương hỗ, sống c.h.ế. t có nhau—một mối duyên nước đậm sâu.

Chúng ta—những con cá bơn ngây ngô, trong sáng, mang theo chút thẹn thùng xen lẫn dại khờ—chưa từng nghĩ rằng ngoài ao cá này còn có một thế giới khác.

Mà trong thế giới ấy, để bắt được một con cá bơn, không cần phun bóng hay vẫy đuôi gì cả. 

Ở nơi đó, có hai thứ mà cái ao đơn thuần của chúng ta không hề có, đó là: lưỡi câu và mồi nhử.

Từng có lúc, cả ta và Giang Chẩn đều ngây ngô tin rằng, mình đã gặp được

"nửa còn lại tuyệt vời nhất" trong thiên hạ.

Nào hay, hai con cá ngốc là chúng ta, chỉ là vui vẻ cắn phải mồi, rồi tự nguyện treo mình lên lưỡi câu của người khác, mà chẳng hề hay biết bản thân đã rơi vào cái bẫy được giăng sẵn từ lâu.

Hồi tưởng lại chuyện xưa, ta chỉ có thể thở dài một câu:

"Tử phi ngư, yên tri ngư chi lạc." –

"Người chẳng phải cá, sao biết cá vui thế nào?"

Nhưng mà vui thì cũng phải trả giá.

Khoảnh khắc mở mắt ra, nhận ra mình chẳng phải đang bơi tự do trong ao, mà thực chất đang nằm trên thớt, chờ người chặt xuống—thật sự là một hồi chấn động khiến tim gan lạnh toát.

Tô Uyển Mị, chính là người giỏi giăng câu nhất bên bờ ao ấy.

Phải nói, nàng ta là một nữ nhân có chí khí và tham vọng lớn, biết rõ bản thân là con một của Tể tướng Tô, tuy sinh ra mang thân nữ nhi, nhưng từ nhỏ đã quyết tâm xuất đầu lộ diện, rạng rỡ tông môn, khiến phụ thân nàng ngẩng đầu hãnh diện trước triều đình.

Mà chí hướng của nàng cũng rõ ràng đến không thể rõ hơn:

Làm. Hoàng. Hậu.

Chính vì khát vọng đó, nàng học thi họa ca vũ, cầm kỳ thư họa không bỏ sót thứ nào. 

Để luyện được điệu kinh hồng vũ lay động lòng người, nàng ta ngày ngày ép gân rèn cốt từ tấm bé, chưa từng than lấy một lời.

Với sự nỗ lực ấy, khi nàng trưởng thành, quả nhiên danh tiếng vang dội khắp kinh thành, Trường An có không biết bao nhiêu công tử thế gia đều đổ rạp dưới tà váy của nàng, chen nhau mà cắn lấy mồi câu.

Nhưng Tô Uyển Mị không nhìn vào đám cá bơn thường hạng ấy.

Nàng ta chỉ kiên nhẫn chờ đợi. 

Và rồi một ngày, nàng nghe tin có một con cá bơn tên Giang Chẩn, vừa được tiên hoàng dán nhãn Thái tử.

Thế là, nàng ung dung vung cần.

Một cú vung, nhẹ nhàng nhưng chuẩn xác, nàng liền câu được ngay, không phải con cá tên Giang Chẩn, mà là con cá đã được đóng dấu Thái tử kia.

Và đó mới là con mồi nàng muốn.

Có lẽ lúc đó, Tô Uyển Mị cũng nghĩ mình đã đại công cáo thành, sắp sửa bước từng bước lên phượng vị, vinh hoa hiển hách.

Nhưng nàng ta tuyệt đối không ngờ được mình sẽ gặp phải một người câu cá khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!