Thẩm Tử Hằng sau khi đi ra khỏi đại sảnh hợp phối, kiếm cớ đuổi Thẩm Già cùng Thẩm Tần đi chỗ khác, vừa về đến nơi ở mà gia tộc chuẩn bị, khép cửa lại liền nói với người đang ở trong nhà
"Xin lỗi, tên ngự quỷ kia ta không thể mang về, bị Thẩm Tu đưa đi rồi."
Nam tử đứng thẳng bên cửa sổ, mặc trên người đồng phục của Ngự Quỷ sư, cũng là bộ quần áo màu trắng có hoa văn màu vàng, hắn xoay người, cười cười với Thẩm Tử Hằng, trong miệng lại nhạt nhạt nói Phế vật.
Không phải… Ta… Gương mặt Thẩm Tử Hằng trầm xuống, vội vội vàng vàng muốn giải thích.
"Ta nói là Thẩm Tu, trong giới Ngự Quỷ sư danh tiếng không nhỏ, là con cháu mạch chính của Thẩm gia, thiên phú lại chẳng sánh nổi con cháu của mạch phụ, không phải phế vật thì là cái gì."
Nam tử vung tay, trong đôi mắt tràn đầy ý tứ giễu cợt.
"Đừng đùa ta, nếu như vậy, vì sao các ngươi lại bảo ta ra tay?" Thẩm Tử Hằng cảm thấy khó hiểu, đáy mắt không khỏi tràn ra vài phần tức giận, vào lúc đấy hắn thật sự nghĩ có khi phải dạy dỗ thanh niên không biết trời cao đất dày kia một trận thật tốt.
"Ngươi đừng vội vàng giải thích, ngươi không phải đối thủ của hắn." Nụ cười của nam tử nhanh chóng biến mất.
"Ta hy vọng có thể thử xem, nếu có thể đấu với hắn, ta sẽ không để cho các ngươi mất mặt." Thẩm Tử Hằng mang ánh mắt kiên định phản bác.
"Thôi, Hỏa Diễm Dung sơn cũng không phải là không có tên quỷ tộc kia thì không thể làm gì được, chờ một thời gian nữa, đi tìm quỷ tộc có thuộc tính lục sinh khác là được."
Nam tử không hề thay đổi sắc mặt, nói, lại không giải thích gì thêm.
……….
Bóng tối kéo về, Thẩm Tu cáo biệt Tống Bân cùng Đỗ Vân, đi đến chợ, mua một ít cải xanh cùng thịt gà, chuẩn bị trở về nhà nấu mì ăn.
Một cái nhà hai tầng trong khu vực nội thành có thể chứng minh cho việc cuộc sống của hắn khá tốt, phía trước nhà còn có một cái sân không lớn không nhỏ, cỏ xanh bằng phẳng, còn trồng một cây ăn quả tươi tốt.
Lúc đi qua cái cây hắn có nhìn một chút, trong đống lá xanh đậm đã hiện ra một vài chấm hồng nhạt, nhìn qua giống như là quả đã chín, hắn tiện tay lấy hai quả nhét vào trong ngực mình.
Thẩm Tu đẩy cửa nhà, đem giày thể thao tháo ra rồi để ngay trước cửa, đổi sang đi một đôi dép lê, tiện thể cầm một đôi dép lê mới để dưới đất.
Quỷ tộc kia chân cái gì cũng không đi lại cũng không thèm để ý, một đường đi về đây đôi chân trắng nõn đều đã dính bùn đất, thân thể quỷ tộc rắn chắc vô cùng, khả năng da bị sước do mài lên mặt đường rất nhỏ, thế nhưng sàn nhà hôm qua vừa mới được lau, đi chân đất vào nhà có chút phiền phức.
Thẩm Tu cầm đồ ăn đi vào bếp, sau mười lăm phút hắn bưng ra một bát mì nóng hổi để lên bàn, thêm vào một thìa dầu ớt, cũng chẳng nói nhiều liền ăn sạch sành sanh, chờ đến khi đem bát đũa rửa sạch đặt vào tủ bát, Thẩm Tu mới ngồi xuống cái ghế dài trải thảm lông xù, một bên uống nước ấm, một bên nhấc mi mắt nhìn về phía quỷ tộc nãy giờ vẫn khoanh tay, eo lưng thẳng tắp đứng ở cửa.
Đói bụng không?
Thẩm Tu hỏi nó.
Lục Chiến khẽ thay đổi cơ mặt, im lặng.
Thẩm Tu đem trái cây vừa hái xuống lúc nãy, ném cho nó
"Còn chưa chín hẳn, ăn tạm đi."
Ngự quỷ không ăn thức ăn của con người, quỷ tộc cùng nhân tộc vốn là hai thể loại chủng tộc khác nhau, thế nên không thể ngu ngốc mà hy vọng xa vời hai tộc cùng đi thích một món ăn giống nhau, cho nên ai đó mà mang trong đầu cái suy nghĩ dùng thức ăn đến thuần phục quỷ tộc, thì đó cũng có thể bị coi là một ý nghĩ kì lạ.
Loại quả này to bằng bàn tay, sau khi chín hẳn sẽ biến thành màu đỏ sậm, chính là đồ ăn chủ yếu của quỷ tộc, loại cây kia chỉ cần được trồng trong nhà Ngự Quỷ sư đều sẽ sống, bốn mùa đều ra quả, mỗi một lần ra quả đều không ít, sau khi chín được hái xuống cũng có thể bảo tồn được một thời gian rất lâu, theo lý mà nói, ngự quỷ cực kì dễ nuôi.
Lục Chiến nhìn nhìn hai thúy quả hồng hồng trong tay, chậm rãi giơ tay lên, cắn một miếng, mùi vị trái cây còn xanh lan tràn trong khoang miệng, thế nhưng rất nhanh nó liền nuốt xuống, đã rất lâu rồi nó chưa được ăn trái cây hoàn chỉnh tươi mới như vậy.
Nhân loại khi bắt được quỷ tộc, đều sẽ đưa về sân huấn luyện, đó là một nơi thậm chí cả hột của thúy quả cũng nhai nát mà nuốt vào (kiểu như nơi đó khắc nghiệt ấy, cũng không biết edit như nào nên để nguyên nghĩa vậy =.=!), ngày bình thường có thể lấy được non nửa thúy quả đã là vô cùng may mắn, huống hồ thể trạng của quỷ tộc trước giờ vốn mạnh mẽ, chịu đói rất tốt, cho nên Ngự Quỷ sư có thể mặc kệ, thi thoảng nhớ đến thì cho một quả là xong.
Nhớ tới ba năm trước Ngự Quỷ sư tên Thẩm Tu này có nói nó cái gì đó… Hình như là ghét bỏ nó ăn quá nhiều.
"Trái cây còn chưa chín hẳn đã hái xuống, sau này ngươi chỉ có thể ăn lá cây."
Sau đó nó liền không động đến một quả thúy quả nào, mãi đến lúc bị đưa đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!