Tập kết đội ngũ, vào lúc xế chiều, trước khi mặt trời lặn, chạy tới bên trong khu vực rừng tối, bởi vì thời gian khẩn cấp, cho nên phái Ngự Quỷ sư không để cho mọi người nghỉ ngơi thêm nửa ngày nữa mới xuất phát, mà là dẫn toàn bộ mọi người tiến vào biên giới của quỷ giới, lao vào trong bóng đêm, loại hành động vào buổi tối này luôn mang theo rất nhiều thương tổn bất ngờ, nguy hiểm ở khắp mọi nơi, địa vị của Trần Phong tuy rằng không thấp, thế nhưng dẫn đầu là một Ngự Quỷ sư trung cấp được tỉ mỉ lựa chọn tên là Tắc Văn, Ngự Quỷ sư cấp sáu, khoảng cách với Ngự Quỷ sư cao cấp còn cách một bước nữa mà thôi, nghe đâu gã đã bước nửa bước chân vào trong cánh cửa Ngự Quỷ sư cấp bảy, đột phá thăng cấp chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn!
"Mọi người cẩn thận một chút, người ở phía sau đuổi kịp, chúng ta phải tìm tới thôn xóm kia trước khi trời sáng, tận lực không để cho chúng nó có thời gian chuẩn bị phản kích."
Dọc đường đi, Trần Phong nói với những người mới ở trong đội ngũ như vậy, đội ngũ lần này, còn chưa kịp tiến hành khảo hạch cấp bậc, cũng chỉ có năm tên người mới, Tần Nhị, Ninh Hải Sinh, Lý Dịch, Trương Kim, cùng với Thẩm Tu dẫn theo đằng sau hai tên ngự quỷ, người mới có tiềm lực vô hạn.
"Như thế nào, đã quen thuộc với hành quân đường dài chưa?" Trần Phong cố ý đi chậm lại, đi tới bên cạnh Thẩm Tu, không hề phát hiện sắc mặt của nam nhân kia tựa hồ có một chút biến hóa nho nhỏ.
Thẩm Tu nghiêng mặt sang một bên, cười cười, nói
"Có thể, ta sẽ đuổi kịp."
"Ngươi vẫn nên chú ý mấy người kia một chút, bảo trì khoảng cách nhất định, lát nữa sau khi tiến vào thôn xóm, xảy ra chiến đấu, bọn họ biết đâu sẽ ném đá giấu tay."
Trần Phong có ý tốt nhắc nhở
"Mặc dù mọi người đều chung một đội ngũ, thế nhưng có lúc khó lòng phòng bị đủ loại âm mưu, đặc biệt có lúc cảm thấy đối phương không thể ra tay được, là lúc bị đối phương làm bị thương dễ dàng nhất."
Tâm kế của Tần Nhị, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, ở bên ngoài lúc nào cũng mang theo một bộ mặt nạ quân tử khiêm tốn, nhưng ở bên trong lại là một kẻ thích vu hại người vô tội, nếu như không phải chuyện này phát sinh liên quan đến Thẩm Tu, có lẽ Trần Phong còn vẫn cảm thấy Tần Nhị là một gã hậu bối phi thường hiểu chuyện, đáng giá y chăm sóc nhiều một chút, còn thật tốt đề bạt.
Đa tạ nhắc nhở.
Thẩm Tu lạnh nhạt đáp lại, nhưng ánh mắt lại khiến người ta cảm nhận được vài phần ấm áp.
Trần Phong thấy biểu tình của đối phương cũng không uể oải bất kham, lúc này mới yên tâm rời đi, y cầm một ít dược phẩm đi đưa cho đám người Tàn Nhị, những người mới này còn chưa quen với hoàn cảnh ở bên trong khu vực rừng tối, một chút cỏ lay gió thổi cũng lập tức run sợ trong lòng, mặc dù nói người có lòng phòng bị là tốt, thế nhưng vô duyên vô cớ tự đi dọa chính mình, dễ khiến cho việc người sống bị dọa thành người chết, huống chi hiện tại người nào cũng run rẩy chân tay rồi nôn mửa, cần người đỡ đi đường, chẳng khác gì là bị trúng độc…
Thẩm Tu thấy mọi người, hoặc là vội vàng gấp rút lên đường, hoặc là cố ý tìm hiểu bốn phía, Trần Phong cũng đi phụ trách chuyện của đám người Tần Nhị, hắn nhìn quanh bốn phía, xác định không có người nào chú ý tới bản thân, liền cố ý rời xa đội ngũ một khoảng cách ngắn, mới đưa mắt nhìn về phía hai tên quỷ tộc đi bên cạnh hắn.
Nơi này là biên giới của quỷ giới, chẳng mấy chốc mà đội ngũ sẽ đi qua khu vực rừng tối, vì vậy, ở trong loại khu vực hỗn tạp không ai quản lý, cũng sẽ không dễ dàng gặp phải đội ngũ đi bắt giữ quỷ tộc, những người khác, hoặc là đi vào chỗ sâu ở bên trong quỷ giới, hoặc là ngồi xổm ở khu vực trung tâm của rừng tối để mai phục, Thẩm Tu thầm nghĩ chỗ này chính là một địa phương tốt, thích hợp để phóng sinh.
Nếu như bây giờ không ra tay, lát nữa đến thôn xóm của quỷ tộc, nhiều người như vậy đều tập trung tinh thần cao độ, muốn làm gì đó cũng đều rất đột ngột, đương nhiên nếu phát sinh hỗn chiến, sẽ không có người để ý tới, nhưng tình huống như vậy nếu xảy ra sẽ trở nên nguy hiểm hơn một chút, hắn không hy vọng đi phóng sinh một quỷ tộc đã chết.
Người dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không cách nào đảm bảo dưới bất kỳ tình huống nào có thể đảm bảo cho người ở bên cạnh tuyệt đối an toàn, nếu có cơ hội để tiêu trừ nguy hiểm từ sớm, cũng không cần phải đi mạo hiểm.
"Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Thẩm Tu hòa ái dễ gần nói với tên quỷ tộc kia.
Ô Lai còn chưa kịp phản ứng tên nhân tộc này muốn nói cái gì, liền phát hiện vòng điều khiển quỷ tộc ở trên cổ tay bị lấy xuống, cúi đầu nhìn cổ tay trống rỗng một chút, lại cảm nhận được có một luồng sức mạnh đột nhiên tuôn trào trong cơ thể… Nó, tự do?!
Thẩm Tu nhìn cái vòng điều khiển quỷ tộc màu đồng xanh ở trong tay một chút, thầm nghĩ cái hiệp nghị lâm thời này xác thực dùng rất tốt, nhưng đáng tiếc không phổ cập rộng rãi, không thì hắn đã sớm quyết định hợp phối với một tên ngự quỷ, sau đó cầm phóng sinh thì có phải tốt hơn không, đã thế sau khi trở về gia tộc lại còn bị ép đi tham gia lần hợp phối thứ hai, tuy rằng lần thứ hai này lại hợp phối với tên quỷ tộc cũ, Thẩm Tu liếc mắt nhìn Lục Chiến lúc này vẫn luôn yên tĩnh không một chút gợn sóng, thầm nghĩ bây giờ đối phương đang cảm giác như thế nào…
Nhìn đồng bạn được phóng sinh, được tự do, cảm thấy ước ao sao?
Nhìn thấy Ô Lai đã khôi phục toàn bộ sức mạnh, cũng có thể tùy tâm sử dụng, cảm thấy ước mơ sao?
Lục Chiến nhìn đồng tộc vẫn còn đang đứng sững sờ tại chỗ cũ, Ô Lai đương nhiên biết hướng để rời đi, hơn nữa còn có đủ sức tự vệ, nơi này là biên giới của quỷ giới, đa phần các quỷ tộc đều thật sự quen thuộc, nó đem lực chú ý tới trên người chủ nhân, không khỏi đứng thẳng eo lưng nghiêm trang tại chỗ, khoanh tay nhíu mày, làm ra một bộ dáng dấp ngoan ngoãn nghe lời.
Thẩm Tu luôn cảm thấy phương thức biểu hiện của tên quỷ tộc này có chút không đúng, vào lúc này không phải là nó nên tận lực biểu hiện rằng nó bất mãn, mong đợi, ưu thương sao.
"Thật sự thả ta đi sao?"
Ô Lai vẫn còn có chút không quá chắc chắn, nó rất muốn được tự do, thật sự, nhưng lát nữa nhân tộc tốt bụng này phải công đạo như thế nào với các Ngự Quỷ sư khác, có thể bởi vì vậy mà bị định tội hay không?
Nơi này là quỷ giới, bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cũng đều có khả năng phát sinh, mà kỳ thực, phần lớn nhân tộc đều chết ở trong tay đồng loại, vì lợi ích, tự giết lẫn nhau, mới là nguồn gốc nguyên nhân gây ra rất nhiều chuyện bi thảm.
"Nếu như có người hỏi, e rằng ta rời đi sẽ trở thành lý do để những người xấu tính kia công kích ngài."
Thẩm Tu không thèm để ý chút nào, khoát tay áo một cái, hắn không muốn đi để ý tới những quy củ đó của phái Ngự Quỷ sư, hơn nữa ngự quỷ lâm thời vốn là dùng để nếu có ý muốn không cần thì bất cứ lúc nào không cần cũng được, còn lý do…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!