Một lão nhân chòm râu trắng như tuyết, tiên ý phiêu phiêu cất bước đi tới, tốc độ kia nhanh đến mức không giống với một người đã bước tới tuổi già, lão nhìn Ô Minh tựa hồ là một gương mặt mới, bất quá điều này không quan trọng, chỉ cần là từ khu hỗn chiến ở bên trong rừng tối đi ra đây, liền có thể nhận thức cái con heo vàng kia! (N/A: vâng, anh Tu nhà ta được gọi là lợn vàng)
"Vị tiểu huynh đệ này."
Lão nhân cười híp mắt, nói
"Xem dáng vẻ của các hạ đường đường, phong độ nhẹ nhàng, chắc chắn bạn tốt đầy khắp thiên hạ, có biết một nam nhân mang theo một con ngự quỷ cao cấp, nhìn qua chính trực, tướng mạo đại khái là…"
"Vị kia còn nói hắn phải đi làm nhiệm vụ, trong người áng chừng chỉ có một cây cỏ cầm máu màu xanh nhạt, ha ha, đương nhiên, cũng có khả năng tình báo này cũng không hoàn toàn chính xác."
Một người trẻ tuổi mặc một cái áo choàng được may bằng sợi tơ tằm màu vàng kim cũng nhích lại gần, nhắc nhở nói.
"Đến cùng thấy hay không thấy? Nói ra, nếu có thì ngươi sẽ có ưu việt!" Hán tử trung niên không có biết làm mấy trò đa dạng của văn nhân, hắn lấy ra một túi hàng hóa có giá trị không nhỏ, quơ quơ trước mắt Ô Minh.
Những người này đều là thương nhân, Viêm Lam đứng ở một bên, thấy vài tên thương nhân kia chỉ quét mắt liếc qua nó, rồi lập tức vây quanh Ô Minh, trong miệng dò hỏi tung tích của một Ngự Quỷ sư không biết tên, nghe miêu tả gương mặt cùng với vài điểm đặc thù, làm sao bọn nó thấy có chút quen tai?
"Xin lỗi, ta chưa từng thấy người này."
Trong đầu Ô Minh chợt lóe ra cái tên nam nhân đi cùng với Lục Chiến, nhưng mặt vẫn bình tĩnh nói
"Kính xin mọi người nhường đường một chút, ta phải về Không Đảo."
Không quen biết?
Thật đáng tiếc!
"Hừ, người kia rốt cuộc là người nào…"
Từ trước đến giờ, các thương nhân chỉ khi nào có lợi mới xuất động, cho nên sau khi nghe Ô Minh nói không biết, lập tức không tiếp tục dây dưa, trực tiếp tản đi.
Nắm tay của hai quỷ tộc đều nhễ nhại mồ hôi, trong tình huống bị mọi người vây quanh, rất dễ dàng lộ ra sơ sót, thật may là lúc này chúng nó có thể lừa dối để qua ải, một trước một sau đi vào bên trong trận truyền tống, ánh sáng chợt lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.
Ban đêm ở Không Đảo vô cùng yên tĩnh, mặc dù có một số cửa hàng mở cửa suốt đêm, nhưng bởi vì đến buổi tối, vệ binh tuần tra sẽ càng thêm nghiêm cẩn, cho nên không ít người vì tránh cho việc bị hiểu nhầm, sẽ tận dụng mọi khả năng để ở trong nhà, cái việc nửa đêm canh ba đi ra ngoài dạo phố, đây không phải là trắng trợn biểu hiện bản thân có vấn đề sao?
Trừ phi là xuất hiện một ít trường hợp khẩn cấp, cần phải đi mua vật phẩm hoặc là đi xem bệnh, không thì bọn họ sẽ nằm trong ổ chăn nghỉ ngơi cho khỏe, chẳng phải là càng tốt.
Ô Minh cùng Viêm Lam đã bị hai đội ngũ tuần tra tra hỏi, chúng nó mới vừa từ khu vực rừng tối trở về, đương nhiên sẽ bị cố tình để ý, bất quá bởi vì trận hỗn chiến kia vừa mới kết thúc, lúc này số người mới trở về cũng không ít, cho nên đội tuần tra chỉ quan sát tổng thể một hồi, rồi cho đi.
Chúng nó thận trọng tới gần bạch tháp của phái Ngự Quỷ sư, nơi đó vốn là ác mộng của quỷ tộc, nguồn gốc của tất cả mọi tội ác! Ít nhất là ở trong lòng của quỷ tộc bình thường, nó là như thế.
Lúc Ô Minh đi qua một cái ngã tư đường, trong lúc vô tình liếc nhìn thấy một tòa bạch tháp ở phía cuối con đường, đó là biểu tượng của Không Đảo, một sự tồn tại đầy thần bí và cao thượng, bạch tháp của hiệp hội Thuật Sĩ, rất ít người có thể tiến vào đó, mà cũng chỉ có những quỷ tộc quyền cao chức trọng ở quỷ giới, mới có thể nghe loáng thoáng về nơi này, Thuật Sĩ không phải loại mặt hàng có thể nhặt đầy ở trên đường phố lớn, cấp một hoặc cấp hai cũng đủ để trở thành sức mạnh trung tâm của một tiểu đội thám hiểm, loại pháp thuật mạnh mẽ có thể nối liền với đất trời, đối với phần lớn các chủng tộc mà nói, là một loại công kích không cách nào phá giải.
Làm sao? Viêm Lam thấy đồng bạn đột nhiên dừng bước, liền nhỏ giọng hỏi, chúng nó không dám làm ra động tĩnh quá lớn, khi hành động ở trong địa bàn của địch nhân, càng khiêm tốn, càng có thể đảm bảo an toàn, lúc này, nó giống như một con ngự quỷ một mực cung kính, đang ngoan ngoãn dò hỏi chủ nhân có gì phân phó.
Ô Minh phục hồi lại tinh thần, thu hồi ánh mắt, khoát tay một cái
"Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi."
Viêm Lam đi theo phía sau đối phương, lạnh lùng liếc nhìn bạch tháp của hiệp hội Thuật Sĩ, thật sự, rất nhiều quỷ tộc đều chán ghét phái Ngự Quỷ sư, cảm thấy nếu như không có Ngự Quỷ sư, như vậy thế giới nhất định sẽ rất hòa bình, ít nhất sẽ không có người có ý tưởng muốn xâm lấn quỷ giới, thế nhưng trên thực tế, viên hoàn điều khiển quỷ tộc nguyên bản xuất phát từ bên hiệp hội thuật sĩ.
Lúc hai tên quỷ tộc đi tới bên cạnh bạch tháp của phái Ngự Quỷ sư, cũng không ngu ngốc trực tiếp giả bộ thành Ngự Quỷ sư đi vào bên trong, lừa gạt thủ vệ trận truyền tống rất đơn giản, thế nhưng muốn lừa gạt đám Ngự Quỷ sư hận không thể biến quỷ tộc thành tiêu bản để xé ra nghiên cứu kia?
Khó càng thêm khó! Chỉ sợ hai con quỷ tộc chúng nó ló mặt ra đường, bị Ngự Quỷ sư cao cấp phát hiện ra, không trốn được sẽ chỉ còn kết cục ngay lập tức bị bắt làm ngự quỷ.
"Chúng ta cứ trốn ở chỗ này, ngày mai liên hệ Lục Chiến." Ô Minh nói với Viêm Lam.
Đối phương gật gật đầu, chỉ cần Lục Chiến đi ra khỏi tòa bạch tháp này, nó liền có thể thông qua thủ đoạn truyền tin giữa các quỷ tộc, gửi cho đối phương một cái thông tin đơn giản, ít nhất cũng phải dò hỏi Lục Chiến có cần chúng nó trợ giúp tháo viên hoàn điều khiển quỷ tộc trên cổ tay xuống.
Ở tầng năm của bạch tháp phái Ngự Quỷ sư, Tần Nhị cùng với ý tưởng của mọi người đi đến nhất trí, kể cả là bị gia tộc nhốt lại hay xử tử, hay là bị phạt làm nhân viên vệ sinh miễn phí, sau đó còn lưu lại vết bẩn trên hồ sơ thông tin, Ninh Hải Sinh và Lý Dịch, Trương Kim cũng không muốn cứ như vậy mà chấp nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!