7
Trên tay Lâm Thiếu Ngu là một cuộn thánh chỉ màu vàng chói lọi.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Phong Nguyệt lập tức dừng lại trên người nàng, tựa như muốn nhìn thấu rốt cuộc nàng đang toan tính điều gì…
Một lát sau, hắn tung mình xuống ngựa, cung kính hành lễ: "Thần Thẩm Phong Nguyệt, tiếp chỉ!"
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên.
Lâm Thiếu Ngu thúc ngựa tiến đến trước mặt hắn, chậm rãi nói: "Thẩm tướng quân, tiếp tục lên đường thôi."
Thẩm Phong Nguyệt lập tức trở lên ngựa, giọng lạnh lùng: "Tiền tuyến đang căng thẳng, đại quân phải hành quân cấp tốc. Công chúa đã muốn theo, thì đừng than vãn."
Nói xong, hắn liền phóng ngựa đi thẳng, không hề liếc nhìn nàng một lần nào nữa.
Lâm Thiếu Ngu mím môi, kiên quyết đuổi theo.
Trời dần tối, bóng chiều bao phủ tứ phương.
Thẩm Phong Nguyệt lúc này mới hạ lệnh cho đại quân hạ trại nghỉ ngơi.
Lâm Thiếu Ngu nhìn hắn chỉ một tiếng ra lệnh, mười vạn đại quân lập tức tuân theo không chút chần chừ, không khỏi có phần kinh ngạc.
Nhìn về phía các binh sĩ đang dựng trại nơi xa, trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc không tên—Thẩm Phong Nguyệt trời sinh là bậc tướng tài, còn nàng, lại giống như gông xiềng nặng nề nhất trong cuộc đời hắn.
May mắn thay… rất nhanh thôi, hắn có thể thoát khỏi nó.
Thấy Thẩm Phong Nguyệt sau khi sắp xếp xong mọi việc liền đi về phía mình, Lâm Thiếu Ngu lập tức nhảy xuống ngựa, nhưng thân thể chợt loạng choạng!
Trước đó, nàng chưa từng cưỡi ngựa suốt cả một ngày.
Lâm Thiếu Ngu còn chưa kịp đứng vững, liền nghe Thẩm Phong Nguyệt lạnh giọng: "Hôm nay chỉ mới là ngày đầu hành quân.
Công chúa vốn quen sống an nhàn sung sướng, nếu đã không chịu nổi thì chi bằng sớm quay về kinh."
"Cứ yên tâm, bản cung tuyệt đối sẽ không làm vướng chân các tướng sĩ." Lâm Thiếu Ngu gắng gượng đứng thẳng, giọng nói vô cùng kiên quyết.
Thẩm Phong Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy bực bội trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn buông tay.
"Vậy thì mời công chúa nghỉ sớm."
Trong doanh trướng.
Lâm Thiếu Ngu ngồi trước bàn, lấy ra từ chiếc hộp mang theo một tấm thẻ gỗ.
Chỉ là một miếng gỗ bình thường, nhưng vì thường xuyên được người ta v**t v* nên bóng lên óng ánh.
Trên đó khắc một hàng chữ nhỏ: "Thẩm Phong Nguyệt sẽ bảo vệ Lâm Thiếu Ngu cả đời."
Nàng lặng lẽ nhìn thẻ gỗ, trong lòng chợt nhớ về năm phụ hoàng băng hà.
Lâm Thiếu Ngu lớn lên trong sự sủng ái của tiên Đế, tuy là công chúa nhưng cũng được học hành trong Ngự Thư Phòng như Thái tử, thậm chí còn có cả người bạn đọc sách riêng.
Thế nhưng, nếu không có biến cố, cuộc đời nàng cũng sẽ không khác gì các công chúa đời trước.
Nhưng biến cố đã xảy ra, tiên Đế đột ngột qua đời.
Thái tử còn nhỏ, ngoại địch dòm ngó, triều chính trong ngoài rối ren.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!