5
Lâm Thiếu Ngu đã hiểu, đó là nỗi đau của thiên hạ, nhưng không phải của hắn.
Thẩm Phong Nguyệt sẽ không vì cái chết của nàng mà buồn lòng.
Nàng khẽ gật đầu, cố nuốt xuống vị tanh ngọt lần nữa dâng lên nơi cổ họng, không nói thêm gì, chỉ bước ra ngoài với dáng vẻ bình thản như thường lệ.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Thiếu Ngu xa dần, hồi lâu sau, Thẩm Phong Nguyệt bất chợt đứng bật dậy rồi đuổi theo.
Bước ra tiền sảnh, ánh mắt hắn lập tức dừng lại trên một chiếc khăn tay rơi bên vệ đường, đồng tử đột ngột co rút.
Đó là khăn tay của Lâm Thiếu Ngu, nhưng lại nhuốm máu.
Thẩm Phong Nguyệt siết chặt khăn tay trong tay, theo bản năng bước nhanh hơn.
Khi đuổi đến cổng phủ, hắn vừa vặn trông thấy cỗ xe ngựa đang rời đi.
Hướng ấy là hướng đông, ra khỏi thành.
Hắn khựng lại, quay sang hỏi người gác cổng: "Nàng đi đâu?"
Người kia lập tức đáp: "Bẩm phò mã, công chúa đến chùa Linh Giác."
Chỉ trong chớp mắt, gương mặt Thẩm Phong Nguyệt bỗng trở nên u ám.
Hắn bật cười lạnh, rồi quay người đi về phía hoàn toàn ngược lại với hướng chiếc xe vừa rời đi.
Tại chùa Linh Giác.
Huyền Thanh rút kim bạc khỏi lưng Lâm Thiếu Ngu đang ngồi xếp bằng, nàng lập tức ho dữ dội rồi phun ra một ngụm máu đen, cả người ngã gục về phía trước.
Huyền Thanh thu tay lại, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp hơn thường ngày.
"Còn hai lần truyền độc nữa, chất độc trong người Thẩm Phong Nguyệt sẽ hoàn toàn chuyển sang thân thể công chúa.
Khi ấy, e rằng công chúa chỉ còn sống được một tháng."
"Ta biết rồi."
Lâm Thiếu Ngu chẳng hề để tâm đến vẻ khác thường trong giọng điệu của y, chỉ cụp mắt, giọng nói vẫn bình thản như nước.
Chính sự bình thản ấy lại một lần nữa khiến lòng Huyền Thanh, vốn thanh tịnh như nước thiền, rối bời.
Y không kìm được mở lời: "Ngươi vì Thẩm Phong Nguyệt mà làm đến mức này, thậm chí lấy mạng mình đổi mạng hắn, nhưng hắn chẳng hề hay biết, cũng không hề cảm kích."
"Ngươi làm vậy, có đáng không?"
Lâm Thiếu Ngu hơi ngạc nhiên nhìn Huyền Thanh, không ngờ một người tu hành như y lại có thể thốt ra những lời như thế.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, những chiếc lá phong đỏ đã gần rụng hết.
Lặng im một lát, nàng nhẹ giọng đáp: "Ta không cần chàng biết ta đã vì chàng làm những gì, cũng không mong chàng cảm thấy nợ ta điều gì."
"Ta chỉ cầu, sau này chàng có thể bình an sống tiếp."
Nếu như, thỉnh thoảng còn có thể nhớ đến chút tốt đẹp nàng từng dành cho hắn, vậy là đủ.
Ba ngày sau, Lâm Thiếu Ngu trở về phủ Trưởng công chúa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!