Chương 30: (Vô Đề)

Sau khi xử lý xong mọi việc, Lâm Minh Cực gọi Thẩm Phong Nguyệt vào Ngự Thư Phòng.

"Trẫm thực ra đã biết từ sớm, ngươi và hoàng tỷ chẳng phải thực lòng yêu thương gì nhau. Nhưng khi ấy hoàng tỷ cố chấp như vậy, trẫm cũng chỉ có thể thuận theo nàng."

Tim Thẩm Phong Nguyệt đột nhiên căng thắt, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

Quả nhiên, Lâm Minh Cực nói tiếp: "Hiện tại, sau khi cân nhắc kỹ càng, trẫm quyết định hạ chỉ, để ngươi và hoàng tỷ hòa ly. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Thẩm đại tướng quân."

"Bệ hạ, thần…"

"Ý trẫm đã quyết, không cần nhiều lời! Thẩm Phong Nguyệt, trong vòng ba ngày, rời khỏi phủ Trưởng công chúa!"

Thẩm Phong Nguyệt sững sờ nhìn hắn, hồi lâu không nói nên lời.

Lâm Minh Cực cũng không vì thế mà trách phạt hắn, chỉ chậm rãi nói: "Trẫm chỉ có mỗi một người thân là hoàng tỷ. Trước kia dung túng nàng, nàng lại chẳng được hạnh phúc. Đến khi nàng không còn nữa, trẫm mới biết mình đã sai đến mức nào."

Tim Thẩm Phong Nguyệt chấn động mạnh, trong đầu hiện lên bức thư hòa ly ngày ấy. Lâm Thiếu Ngu nguyện ý vì hắn hy sinh đến thế, nhưng cuối cùng vẫn tự tay viết xuống bức thư đó.

Có lẽ trong lòng nàng cũng đã không muốn còn bất kỳ liên hệ gì với hắn nữa.

Nghĩ đến đây, tim Thẩm Phong Nguyệt như bị ai bóp nghẹt, hắn khom người, giọng nói tựa như nghiến qua kẽ răng: "Thần… tuân chỉ."

Chỉ dụ trong cung, gần như đến phủ Trưởng công chúa cùng lúc với Thẩm Phong Nguyệt.

Ninh công công tươi cười híp mắt: "Đại tướng quân, người cứ thong thả thu dọn. Nô tài chờ ngài, thu dọn xong thì đến phủ Tướng quân."

Thẩm Phong Nguyệt biết lão không có ác ý, nhưng trong lòng vẫn thấy nặng nề khó tả.

Chưa bao giờ… hắn cảm thấy bước chân rời khỏi phủ Trưởng công chúa lại trĩu nặng đến thế.

Ngày hôm ấy, phủ Tướng quân vốn phủ bụi nhiều năm, nghênh đón một vị chủ nhân mới.

Mà phủ Trưởng công chúa, cũng mất đi người chủ nhân cuối cùng.

32

Rời khỏi phủ Trưởng công chúa, Thẩm Phong Nguyệt đứng bên tảng đá buộc ngựa tinh xảo đầy uy nghi trước cửa, ngoái đầu nhìn cánh cổng phủ đang từ từ khép lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời.

Năm xưa hắn từng tha thiết muốn rời khỏi nơi này bao nhiêu, thì giờ đây lại hối hận bấy nhiêu.

Là hắn đã không biết trân trọng. Mà đời người, đâu có mấy lần được làm lại từ đầu.

Hắn quay sang hỏi Ninh công công: "Công công… bệ hạ liệu còn có thể đổi ý không?"

Ninh công công khẽ lắc đầu: "Nô tài cũng không rõ. Chỉ là thánh chỉ đã ban, không thể trái ý.

Đại tướng quân… mời đi thôi."

Thẩm Phong Nguyệt trầm mặc một hồi, giọng trầm xuống: "Ta hiểu rồi."

Thấy hắn không truy hỏi thêm, Ninh công công âm thầm thở phào, phất tay ra hiệu cho người hầu phía sau dắt xe ngựa tới, rồi không khỏi cảm thán: "Năm xưa Đại tướng quân và Công chúa còn nhỏ, từng cùng nhau chơi đùa… Giờ nghĩ lại, cứ ngỡ như mới hôm qua vậy."

Thẩm Phong Nguyệt thoáng ngẩn người: "Khi còn nhỏ, ta từng chơi đùa với nàng ấy sao?"

Ninh công công lộ vẻ ngạc nhiên: "Đại tướng quân không nhớ ư?"

Thẩm Phong Nguyệt cười khổ một tiếng: "Ta hoàn toàn không có chút ký ức nào về chuyện ấy…"

Ninh công công mấp máy môi, định nói gì đó để an ủi, nhưng cuối cùng lại thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!