Chương 28: (Vô Đề)

29

Nếu không phải là Vân Tranh đã cứu mình, thì còn có thể là ai?

Khuôn mặt mỗi lúc một tái nhợt, yếu ớt kia hiện lên trong đầu, Thẩm Phong Nguyệt đột ngột siết chặt lấy ngực!

Nếu quả thực là như thế… suốt ba năm nay, oán hận mà hắn cho là chính đáng, thái độ lạnh lẽo chưa từng thay đổi kia...

Thẩm Phong Nguyệt, ngươi rốt cuộc đã làm gì!

Ngục tốt thấy vẻ mặt hắn lúc biến lúc hiện, cẩn thận mở lời: "Phò mã, người…"

"Đi, đưa Vân Tranh đến đây cho ta! Ta muốn thẩm vấn cùng lúc!" Thẩm Phong Nguyệt bỗng dưng nói.

Xưa nay hắn luôn ôn hòa, nhưng lúc này vẻ mặt lại mang theo sát khí dày đặc, khiến người ta lạnh đến thấu xương.

Ngục tốt không dám nhiều lời, vội vã chạy ra khỏi lao phòng.

Chẳng bao lâu sau, Vân Tranh đã bị áp giải ra, trên người là áo tù, búi tóc rối tung, toàn thân nhếch nhác như người vừa chạy nạn từ núi rừng trở về.

Nàng ta vừa nhìn thấy Thẩm Phong Nguyệt dung mạo tuấn mỹ, vẻ mặt hoàn toàn lạnh lùng nhìn mình, lại liếc qua Hô Minh Hạo đang bị người khác định dùng biện pháp cho tỉnh lại, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng loạn không thể che giấu.

Thẩm Phong Nguyệt lạnh giọng: "Vân Tranh, ngươi thấy ta, vì sao lại sợ hãi đến thế?"

Vân Tranh cúi đầu, cắn môi, nước mắt long lanh nơi khóe mắt, nàng lên tiếng:

"Miên ca ca... muội chỉ không hiểu vì sao huynh lại đối xử với muội như vậy…"

"Hừ, đến nước này rồi, ngươi còn định giả vờ ngây ngô?" Thẩm Phong Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Hô Minh Hạo đã khai, năm xưa là ngươi hạ độc ta.

Ngươi thật nghĩ một cái ơn cứu mạng giả dối là có thể giúp mình thoát tội sao?"

Vân Tranh ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đầy bàng hoàng, nàng ta liều mạng lắc đầu:

"Không, không thể nào, Hô Minh Hạo tuyệt đối không thể nói với huynh…"

"Có gì mà không thể?" Thẩm Phong Nguyệt liếc nhìn Hô Minh Hạo đang bất tỉnh cách đó không xa, cười khẩy: "Ta vốn đã đoán trước ngươi sẽ không chịu khai thật, nên ta nói với hắn, chỉ cần hắn nói hết tất cả những gì mình biết, ta sẽ cho hắn chết một cách nhẹ nhàng."

Từ sau khi Hô Minh Hạo nói ra chuyện Vân Tranh hạ độc, Thẩm Phong Nguyệt khi nhìn nữ nhân trước mặt liền chỉ thấy ghê tởm.

Dễ dàng tha cho Hô Minh Hạo? Không có cửa đâu.

Gã là kẻ đầu sỏ tàn sát bách tính Trung Nguyên, kết cục chắc chắn còn thảm hơn Vân Tranh gấp mười lần!

Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Phong Nguyệt khẽ nhếch, lộ ra nụ cười đẫm máu: "Ngươi suy nghĩ xong chưa? Nói, hay là không nói?"

Nghe vậy, Vân Tranh ngước nhìn nam nhân trước mặt, đôi mắt đen láy bỗng ánh lên hận ý nồng đậm:

"Là ta làm đấy, thì sao nào! Nếu không phải ngươi phụ bạc tình nghĩa giữa ta và ngươi, lại còn lộ rõ lòng ái mộ đối với Lâm Thiếu Ngu thì ta sao có thể bị Hô Minh Hạo dụ dỗ!"

Từ ngày hôm đó, nàng ta đã trở thành người duy nhất trong Vân gia biết mối liên hệ thật sự giữa Bắc Cương và bản thân. Cũng chính bởi vậy, sau khi bị bắt, nàng ta sớm đã định trước kết cục phải chết.

Giờ phút này, bí mật mà nàng ta định mang theo xuống mồ lại bị Thẩm Phong Nguyệt phát hiện, nàng ta cũng không còn muốn giả vờ ngây thơ yếu đuối nữa, mà chuẩn bị nói ra tất cả.

"Năm đó rõ ràng ta nghe thấy Thẩm bá bá nói với phụ thân ta rằng muốn đính thân cho hai ta, nhưng ngươi thì sao? Vẻ phản kháng khi ấy, ai có mặt không nhìn ra? Ngươi rõ ràng biết Lâm Thiếu Ngu yêu là huynh trưởng của ngươi, vậy mà vẫn chẳng để tâm đến thể diện của ta, vì một người không thể nào có được lại cự tuyệt ta!"

"Thẩm Phong Nguyệt, ngươi cho rằng mình không có lỗi gì sao? Lỗi lớn nhất của ngươi chính là: khi không thể có được nàng, ngươi đã từ chối ta; đến khi có được nàng rồi, ngươi lại chẳng buồn đoái hoài."

"Loại người như ngươi, cũng xứng được hưởng hạnh phúc ư? Ta nói cho ngươi biết… là ngươi, chính tay ngươi đã hại chết Lâm Thiếu Ngu!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!