Chương 11: (Vô Đề)

11

Ánh mắt Thẩm Phong Nguyệt lập tức phủ kín một tầng đỏ rực.

Hắn chết lặng nhìn bóng người giữa không trung kia, cảm giác toàn thân như rơi vào hư vô, mọi giác quan đều như rời bỏ hắn.

Đột nhiên, một trận đau tức khó tả dâng lên trong lồng ngực, Thẩm Phong Nguyệt lăn từ trên ngựa xuống, há miệng phun ra một ngụm máu tươi!

Lâm Thiếu Ngu, sao nàng có thể chết? Sao nàng có thể chết được?!

Lúc này, phó tướng cũng vừa kịp chạy đến, trông thấy bóng người không xa kia, sắc mặt cũng biến đổi.

Nhưng vẫn vội đỡ lấy Thẩm Phong Nguyệt: "Tướng quân... xin nén bi thương."

Thẩm Phong Nguyệt hất tay y ra, bất ngờ nói: "Nhất định là quỷ kế của Bắc Cảnh, nhất định là vậy."

Phó tướng khựng lại, vành mắt cũng đỏ hoe, đứng tại chỗ không thốt được lời nào.

Thẩm Phong Nguyệt quay ngoắt lại: "Ra lệnh cho đại quân hạ trại tại chỗ, sáng mai... đoạt lại Kinh Châu!"

Phó tướng vội nói: "Tướng quân, binh sĩ đã quá mỏi mệt, chi bằng để họ nghỉ ngơi một phen rồi hãy tính chuyện công thành?"

"Không nhân lúc Bắc Cảnh vừa mới chiếm được Kinh Châu mà phản kích, lẽ nào phải đợi bọn chúng củng cố xong phòng tuyến, biến Kinh Châu thành tường đồng vách sắt rồi mới ra tay sao?!"

Phó tướng bừng tỉnh, khom người lĩnh mệnh, đang định lui đi thì lại nghe Thẩm Phong Nguyệt gọi giật lại: "Khoan đã."

Phó tướng quay đầu, chỉ thấy Thẩm Phong Nguyệt bước đi qua lại, miệng lẩm bẩm: "Nàng biết rõ Bắc Cảnh giảo hoạt biến ảo, tuyệt đối sẽ không đem hy vọng đặt vào một lời hứa. Ngươi lập tức liên lạc với ám tuyến trong thành, điều tra xem dân chúng đã sơ tán xong chưa."

"Nếu có được xác nhận, kế hoạch không thay đổi. Nếu chưa… thì trận công thành này tạm gác lại."

Phó tướng lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Có lẽ... chỉ là trời tối, Bắc Cảnh tìm được một người trông giống Lâm Thiếu Ngu để lay động quân tâm.

Gương mặt kia không nhìn rõ, chưa chắc đã là nàng...

Nghĩ vậy, cơn tức ngực trong lòng hắn cũng dần nguôi ngoai đôi chút.

Gió lạnh lùa qua không ngớt, Thẩm Phong Nguyệt cứ thế đứng giữa rừng rậm, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía thành Kinh Châu, căn cứ vào ánh sáng trong từng căn nhà để phán đoán mức độ kiểm soát của Bắc Cảnh đối với thành.

Sao Mai vừa ló rạng, phó tướng cuối cùng cũng quay trở lại.

"Tướng quân, dân chúng trong thành Kinh Châu đã bắt đầu rút đi từng đợt từ trưa hôm qua. Hiện giờ, dân thường còn lại trong thành chưa đến trăm người."

Ánh mắt Thẩm Phong Nguyệt lóe lên tia lạnh: "Truyền lệnh toàn quân, sáng mai công thành."

"Rõ!"

Thẩm Phong Nguyệt nhìn mơ hồ về phía Kinh Châu, cho đến khi Vân Tranh bước đến cạnh hắn.

"Tướng quân… đó là Trưởng công chúa sao?"

Dù trong lòng vẫn còn mang ác cảm với Lâm Thiếu Ngu, lúc này giọng Vân Tranh cũng khẽ run lên.

Nàng ta thật không ngờ, một người từng sống trong nhung lụa như Lâm Thiếu Ngu, lại có thể làm ra chuyện oanh liệt đến thế.

Vì bình an của bách tính, dám lấy thân tuẫn quốc!

Sao nàng lại có thể ra tay với chính mình?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!