1
Dưới tán phong đỏ rụng như mưa, một vị hòa thượng tuấn tú mặc huyền y ngồi đối diện cùng một nữ tử y phục hoa lệ.
Lá đỏ rơi lả tả trên bàn đá.
Hòa thượng chậm rãi mở miệng: "Trưởng công chúa, nếu người còn tiếp tục truyền độc giúp Thẩm Phong Nguyệt, chỉ e chưa tới một năm, người cũng không sống nổi."
Lâm Thiếu Ngu vẻ mặt điềm nhiên, nâng chén rượu trên bàn uống cạn một hơi: "Huyền Thanh, uống hết vò này đi, Túy Xuân Phong năm mươi năm cũng chỉ còn lại hai vò. Ngươi không uống, thực sự đáng tiếc."
Huyền Thanh nhìn vẻ hờ hững ấy của nàng, bàn tay đang cầm chuỗi niệm châu bất giác siết chặt.
Rót cạn giọt cuối cùng, Lâm Thiếu Ngu mang theo mùi rượu nồng nặc chậm rãi đứng dậy:
"Phong Nguyệt hẳn hồi phủ rồi, bản cung cũng nên quay về."
Huyền Thanh dõi mắt theo bóng dáng gầy gò của nàng, trong mắt thoáng qua một tia đau xót.
Chữ tình… đâm thấu tim người.
Dẫu có là Trưởng công chúa quyền khuynh thiên hạ, cũng không thoát khỏi.
Phủ Trưởng công chúa.
Hắn mày mắt như vẽ, khí chất như băng ngọc.
Lâm Thiếu Ngu bước đến gần, muốn giúp hắn cởi bỏ áo choàng ngoài.
Thẩm Phong Nguyệt lùi lại một bước, thần sắc nhàn nhạt: "Gió sương dãi dầu, đừng để làm bẩn tay công chúa."
Lời lẽ cung kính đến mức không thể bắt bẻ, nhưng lại xa cách lạnh nhạt chẳng khác gì hai người xa lạ chứ chẳng giống một đôi phu thê đã thành thân ba năm.
Lâm Thiếu Ngu khựng lại trong thoáng chốc nhưng vẫn vươn tay chạm vào vạt áo hắn.
Thẩm Phong Nguyệt liền đứng yên, để mặc nàng động tay, chỉ là trong đôi mắt đen sâu thẳm như sao kia, hiện lên hàn ý chán ghét.
Ánh mắt ấy như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Lâm Thiếu Ngu.
Nàng đau nhói trong tim, xoay người treo áo choàng lên giá, khẽ cất tiếng: "Ta nấu một bát canh ngọt, chàng nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"
Thẩm Phong Nguyệt vẫn dửng dưng: "Công chúa cao quý, lại vì vi thần xuống bếp nấu nướng, vi thần không dám nhận."
Lâm Thiếu Ngu trầm mặc một lát, giọng nói vẫn bình tĩnh mà kiên định: "Phò mã, bản cung… rất muốn chàng nếm thử, được không?"
Bàn tay dưới tay áo của Thẩm Phong Nguyệt chợt siết chặt.
"Vi thần… tuân mệnh."
Hắn bước qua bên cạnh Lâm Thiếu Ngu, nét mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.
Một làn hương nhàn nhạt từ túi hương bên hông hắn khẽ lướt qua khứu giác Lâm Thiếu Ngu.
Ánh mắt nàng lập tức tối đi.
Nàng biết hương này có tên "Vọng Quân Quy" (Mong chàng về), là do Vân Tranh
- vị hôn thê cũ của Thẩm Phong Nguyệt, tự tay chế ra.
Mà hôm nay, hương thơm này trên người Thẩm Phong Nguyệt… lại nồng hơn mấy phần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!