Cho đến tận bữa tối, hai chúng tôi vẫn không nói với nhau câu nào. Tiểu Cô nhét miếng cá tuyết vào miệng, vừa ăn vừa nhìn đi nhìn lại hai đứa. Đến khi nuốt hết đồ ăn trong miệng, cô mới vẻ mặt khó hiểu lên tiếng. "Hai đứa lại tranh thủ lúc cô không có ở đây để cãi nhau hả? Thằng nhóc đáng ghét! Có phải con lại làm gì chọc Yên Nhiên giận rồi không?" Hai đứa vẫn im lặng không nói gì.
Tiểu Cô thở dài thườn thượt: "Ôi, cái bọn vợ chồng trẻ bây giờ..." Đúng lúc Tiểu Cô định chuyển sang hỏi người khác thì tôi giơ tay rót cho cô một ly nước ép trái cây. "Tiểu Cô, không có gì đâu ạ, không cần nhắc lại nữa." Thấy vậy, Tiểu Cô đành dẹp bỏ tính tò mò. Chờ tôi đưa tay đóng cửa phòng mình lại, cô cốc một phát thật mạnh vào gáy Phó Ngạn Lễ: "Thằng nhóc thối! Lúc cô không có ở đây rốt cuộc con đã làm cái gì?! Từ lúc đến khu nghỉ dưỡng tới giờ, cô còn chưa thấy Yên Nhiên cười thật lòng một lần nào. Biết thế cô đã không đưa con đến đây rồi!" Cô kéo phăng anh vào phòng mình, đẩy anh ngồi xuống sofa. Cô tự mình ngồi đối diện trên ghế, khoanh tay, vắt chéo chân. "Khai thật đi. Hai đứa rốt cuộc có chuyện gì? Với cả mấy chuyện cũ của hai đứa nữa. Tiểu Cô cứ cảm giác... giữa hai đứa có gì đó..."
Không phải vì chuyện đổi cô dâu hay sảy thai mà mọi chuyện mới đến nông nỗi này.
Thấy ánh mắt kiên định của Tiểu Cô, Phó Ngạn Lễ không thể che giấu gì thêm, đành thành thật kể lại chuyện 5 năm qua.
Nhưng ánh mắt của Tiểu Cô vẫn đầy nghi ngờ.
"Có phải vì chuyện này mà các cháu ly hôn rồi không?"
Nếu chỉ vì chuyện của Bạch Thục Dĩnh, cho dù có cãi vã thế nào, họ vẫn sẽ chọn ở chung một phòng, dù sao cũng có sofa.
Còn giờ, thấy Yên Nhiên chẳng màng gì mà đòi mở phòng riêng, Tiểu Cô không nghĩ ra được lý do nào quá đáng hơn ngoài việc ly hôn.
Phó Ngạn Lễ tức khắc im lặng.
"Cháu... cháu làm cái trò người à?"
Tiểu Cô lại nổi giận, vỗ mấy cái vào lưng anh ấy mới chịu dừng tay.
"Kết hôn 5 năm trời!"
"Bỏ mặc vợ ở nhà không quan tâm suốt 5 năm!"
"Thế thì khác gì cô ấy sống thủ tiết?"
"Sao cháu có thể nhẫn tâm đến vậy?"
"Bạch Thục Dĩnh đã cho cháu uống bùa mê thuốc lú gì thế hả?"
"Đáng đời em ấy không cần cháu!"
"Cô đã bảo một đứa vốn không thích đi chơi như cháu, sao lại bất chấp vết thương mới khỏi mà đòi theo chúng tôi đi tắm suối nước nóng?"
"Sao hả, tính 'vợ à đợi anh'?"
"Mơ đi!"
"Nếu là cô, cô đã hất mặt bỏ đi rồi!"
"Chỉ có Yên Nhiên là tốt tính."
"Còn vui vẻ đi cùng cháu cả đoạn đường."
"Đúng vậy, tôi có cái tính tốt như thế đấy."
"Cho nên sau khi chịu uất ức ròng rã 5 năm trời, tôi mới ly hôn với anh ta."
"Cũng chẳng làm ầm ĩ lên cho cả thế giới biết về chuyện hôn nhân tan vỡ của chúng tôi."
"Cũng không ném thẳng Đơn ly hôn vào mặt anh ta."
"Anh ta thậm chí còn không muốn đối chất với tôi, trực tiếp để Bạch Thục Dĩnh đến lừa anh ta ký tên."
"Chính vì tôi có cái tính tốt đó, khiến anh ta không biết phải làm sao để bắt đầu, không biết phải làm thế nào để theo đuổi tôi trở lại."
"Anh ta mãi mãi vẫn giữ bộ dạng vô tâm, thờ ơ ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!