Chương 31: Phiên ngoại 01: Vài khoảnh khắc tăng ca

01.

Lần thảm nhất là phải vào bệnh viện cấp cứu.

Khi đó Diệp Quý An tốt nghiệp chưa lâu, hai mươi tư tuổi, đến phỏng vấn cho một tập đoàn nhà nước có tên tuổi rất lớn, liên quan đến lĩnh vực bất động sản, công nghệ thương mại quân sự, sưu tầm di tích văn hóa và các lĩnh vực khác. Diệp Quý An đầu tiên thực tập ở đó, sau 3 lần phỏng vấn, cuối cùng cũng được nhận vào làm nhân viên kiểm soát rủi ro trong một bộ phận đầu tư.

Đương nhiên, chủ quản thì chưa thể làm nổi, anh chỉ là một nhân viên quèn, trên đầu đội từng tầng từng tầng lãnh đạo, người ta phụ trách đánh nhịp, còn anh phụ trách làm việc. Kiểm soát rủi ro là một công việc rất phiền phức, xung quanh vốn không có nhiều đồng nghiệp, đã thế còn có một người nghỉ đẻ, một người bị đình chỉ công tác, khiến anh vô tình trở thành lực lượng lao động chính, nhanh chóng học hỏi nhiều thứ, dần dần thích ứng với vị trí này. Hàng ngày nếu không phải là làm báo cáo thì là viết văn thư, không thì là lên mạng tìm hiểu và phân loại chính sách sau đó gửi cho lãnh đạo.

Bận đến nỗi ngồi không kịp chuyến tàu điện cuối cùng trở về nhà.

Liền một tuần không về nhà, đến mức mệt phải nằm bò lên bàn làm việc ngủ bù, cũng không phải chưa từng có.

Còn về lương tăng ca, không ai nhắc qua.

Diệp Quý An Vô cùng hoài nghi, người ta thuê một kẻ không não chẳng có chút kinh nghiệm như mình, chính là để tùy tiện sai bảo, vì thế mà số lượng công việc anh phải làm làm cực kì nhiều.

Cũng may là lương của anh ở mức khá, được đóng bảo hiểm xã hội đầy đủ, ngoài ra trợ cấp cũng rất tốt, thậm chí là còn giải quyết cho anh vấn đề hộ khẩu, so với các bạn học khác, Diệp Quý An cảm thấy mình đã may mắn hơn rất nhiều.

Mệt thì uống cốc cà phê, phòng uống nước còn có cà phê vừa mới xay kìa, đều là miễn phí.

Diệp Quý An vô cùng thỏa mãn.

Còn về việc phát sinh vấn đề ngoài ý muốn, đến thật nhanh, giống như một giấc mơ vậy, nhậm chức từ tháng tám, xảy ra việc vào tháng hai năm sau. Diệp Quý An thức trắng ba ngày hai đêm, uống vô số cốc cà phê hòa tan, trên đường đi nộp báo cáo thì ngã uỳnh xuống đất.

Lúc đó chỉ mới sáu giờ sáng, công ty đến rất ít người, thậm chí trên đường đi còn không thấy bóng dáng một người quét dọn vệ sinh nào, anh tính đem văn kiện nhét vào khe cửa phòng làm việc của cấp trên sau đó trở về chỗ làm việc của mình tranh thủ ngủ hai tiếng, nhưng với tình trạng lúc này, xem ra là không làm được rồi.

Diệp Quý An cảm thấy mình không đứng dậy nổi nữa.

Vì thế anh nhanh chóng nằm xuống.

Trên thảm có rất nhiều bụi bẩn, trước mắt là một mảnh tăm tối, có thể nhìn thấy miệng thổi gió của điều hòa ở chính giữa trần nhà, cửa chớp màu xám nhạt, bóng đèn sáng trưng. Diệp Quý An cảm thấy đầu óc mình đang quay cuồng, tòa nhà này là bão lốc, còn anh là mắt bão, Móc điện thoại ra gọi 120, anh muốn báo vị trí hiện tại của mình, nhưng anh cũng chẳng rõ khi ấy mình đã nói những gì.

Về sau có lẽ là ngủ mất rồi.

Lúc tỉnh lại, y tá ở bên cạnh giường, đang thay túi truyền máu cho anh.

Anh liền nhận được một kết luận: Cột sống cổ cung cấp không đủ máu, thiếu ngủ nghiêm trọng, mới hai mươi tư tuổi mà đã như vậy, nếu còn dùng cà phê để tiếp tục duy trì trạng thái này nữa, đến năm ba mươi tư tuổi có thể sẽ chết bất thình lình.

Hoặc là đột ngột ngã xuống nhưng không chết, nằm trên giường cả đời.

Diệp Quý An biểu thị đã hiểu, xin y tá cốc nước lọc. Anh mở điện thoại lên xem, thời đó đang thịnh hành gửi tin nhắn, cứ một tin nối tiếp một tin gửi đến, tuyên dương anh tuy thân tàn mà vững trí, việc anh tự gọi cấp cứu đã vẻ vang lan truyền cả bộ phận.

Diệp Quý An nhét điện thoại xuống dưới gối, căng thẳng nhìn bức tường trắng phau.

Đây gọi là sống sót sau tai họa sao? Cảm giác mơ mồ vẫn còn quanh quẩn. Tóm lại, đó là lần đầu tiên Diệp Quý An nghiêm túc hỏi bản thân có muốn chết hay không.

Cuối cùng rút ra một kết luận: Chết cũng được, nhưng khi nào chết, chết như thế nào, đều phải do chính mình quyết định, nhưng chết trên bàn làm việc, chết trước màn hình máy tính, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất ngu xuẩn.

Xuất viện không lâu anh liền xin từ chức.

02.

Thời gian lương Tiêu làm việc ở nước ngoài, cũng không phải chưa từng tăng ca.

Chính xác mà nói thì đồng nghiệp của cậu làm việc quá liều mạng, đặc biệt là vài người Ấn Độ và Nhật Bản nhậm chức cùng đợt với cậu, lúc nào cũng một bộ dạng xả thân quên mình vì công việc, mặc dù thỉnh thoảng trong giờ làm việc thường trộm lười hoặc ngồi ngây ngốc, nhưng chưa đến giờ tan ca tuyệt đối không tìm cớ về trước, làm cho Lương Tiêu cảm thấy mình muốn lười biếng cũng ngại.

Đối với Lương Tiêu thì làm việc không phải là cực hình, có nhiều lúc cậu còn cảm thấy thú vị nữa, mặc dù công việc làm lúc tăng ca không phải là công việc ban đầu của cậu, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Phiền phức lớn nhất mà việc tăng ca đem lại cho cậu là, nó làm đảo loạn thời gian sinh hoạt của cậu.

Ví dụ khi cậu muốn đi xem một bộ phim nào đó, đột nhiên công ty báo việc gấp, cậu phải bỏ buổi công chiếu và xem lại vào buổi khác, vả lại cũng không bài trừ nguy cơ bị spoil nội dung phim.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!