*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh báo: Phía trước là H! ➩Đã nói đến vậy như rồi, Diệp Quý An nghĩ mặt mình chắc cũng không còn gì để mất nữa đâu. Lương Tiêu cũng chẳng chần chừ gì cả, lập tức tắt nhạc, giờ này vứt sạch chút chính nhân quân tử còn lại, giãn mày, tay luồn xuống đùi Diệp Quý An ngắt nhéo da thịt anh, giúp anh ngồi đúng trọng tâm, sau đó ngậm lấy môi anh. Tay Diệp Quý An mò mẫm xuống bên dưới, chuẩn bị chạm đến thắt lưng Lương Tiêu thì bị cậu đẩy ra, đặt cả người đang ngồi trên đùi mình xuống đất.
Diệp Quý An suýt chút nữa đứng không vững, anh cũng không hiểu tại sao, chỉ thấy Lương Tiêu lùi ghế xoay ra đằng sau, phía trước bây giờ trống một chỗ lớn, vừa đủ cho một người thay thế vào đó.
"Đến đây." Cậu nâng mày, điềm tĩnh nhìn Diệp Quý An, "Dưới này không trải thảm, tiền bối quỳ ở đây có thể sẽ hơi cứng và lạnh đấy."
Diệp Quý An xoa má mình, "Không sao." Anh nhỏ giọng đáp, thực tế đã ngại lắm rồi, ánh mắt Lương Tiêu bỗng nhiên trở lên chuyên chú, quét lên khắp người anh, đặc biệt là đôi chân tr*n tr** của anh, giống như nhìn thấu toàn bộ vở kịch mà anh đang mời cậu đến diễn.
"Căn phòng này rất ấm áp." Anh giải thích, còn cởi ra hai cúc áo, muốn cho đối phương thấy mình thành thục một chút. Lương Tiêu vẫn như cũng không nói gì, khuôn mặt đầy ý cười, tiếp tục lộ liễu nhìn anh, Diệp Quý An trực tiếp cúi người quỳ xuống cạnh bàn, sau đó lại chuyển hướng, lùi vào trong quỳ xuống trước đ*ng q**n màu lam xám của Lương Tiêu, tách rộng hai chân của mình ra.
"Tiền bối phải tiến bộ hơn, so với lần trước." Lương Tiêu đưa cổ tay xuống, nhẹ nhàng v**t v* khóe môi của anh, Diệp Quý An vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt gắt gao như lửa đốt của cậu. "Anh sẽ làm tốt…" Diệp Quý An vừa kéo quần của cậu xuống, vừa dùng môi mình quẹt ngón tay cậu, càng quẹt tim đập càng nhanh, nhớ lại tình huống lần trước.
Ngày điên cuồng cuối cùng của kỳ nghỉ, anh quỳ dưới vòi sen giúp Lương Tiêu khẩu giao, cậy bản thân có một chút kinh nghiệm tích lũy, Diệp Quý An thành thạo hơn, cũng to gan hơn, nhưng không kịp đề phòng đã bị sặc vài ngụm nước nóng, cuộc ân ái hoàn hảo cứ thế bị những tràng ho liên tục của anh làm đứt đoạn, Diệp Quý An ho ra nước mắt, miệng vẫn còn ngậm vật đó của người ta, đúng là không phải kỷ niệm gì đáng tự hào.
Lần này thì khác rồi, lấy đâu ra nước nóng cản trở mình nữa? Mình phải rửa nhục. Diệp Quý An nghĩ đến đó liền dứt khoát kéo quần đùi của Lương Tiêu xuống, tiếp đó là q**n l*t, đợi đến khi d**ng v*t cứng một nửa lộ đầu ra, anh mới đưa tay vuốt dọc từ trên xuống dưới, Diệp Quý An hít sâu một hơi, nghiêng đầu về phía trước.
Anh nâng d**ng v*t lên, đưa nó v**t v* khắp gương mặt mình, l**m từ màng bao l**m xuống, anh biết Lương Tiêu thích bắt đầu như vậy. Đầu d**ng v*t ấm nóng nặng trĩu cọ lên da mặt anh, cọ qua sống mũi và cánh mũi, sau đó cọ lên mí mắt mềm mại của anh, Diệp Quý An khép nửa mắt, miệng không ngừng m*t mát phần th*n d*** d**ng v*t, m*t hết một lần lại thêm một lần, dùng nước bọt của mình làm ướt từng đường gân nổi lên, hưởng thụ cảm giác trêu trọc cây gậy ngày càng cứng dần của Lương Tiêu.
Khi anh bắt đầu hôn đến đ*ng t*nh, muốn ngậm lấy q** đ**, một bàn tay đột nhiên từ phía sau ấn đầu anh xuống, Diệp Quý An vô thức hít vào một hơi, sợ Lương Tiêu ấn xuống quá sâu mà bản thân lại chưa chuẩn bị, nhưng không, Lương Tiêu chỉ nhẹ giọng nhắc nhở, "Vào sâu một chút…" Giọng nói có chút khàn đục, Diệp Quý An "ưm ưm" đáp lại, ngậm lấy q** đ**, vai anh lại bị đẩy, "Vào sâu trong gầm bàn." Lương Tiêu nói, Diệp Quý An mơ hồ co vai lùi người, đầu gối cọ trên sàn nhà, bánh xe của ghế xoay đang trượt, bọn họ từ từ lùi sâu vào trong, đầu Diệp Quý An thiếu chút nữa bị va phải mép bàn, được Lương Tiêu đưa tay đỡ lại.
Dưới mặt bàn rất rộng rãi, đủ cho Diệp Quý An tách hai chân ngồi lên gót chân mình. Bây giờ chỉ có đầu và cổ tay của anh lộ ra ngoài, vùi vào g*** h** ch*n Lương Tiêu.
Hóa ra "vào trong" nghĩa là như vậy. Diệp Quý An đột nhiên hiểu ra, bỗng nghe thấy tiếng lật giấy, nhíu mắt nhìn lên trên, thấy Lương Tiêu đúng là đang cầm sách lên đọc, chuẩn một bộ dạng học sinh ngoan. Chính là cuốn "Mô hình hoá kinh tế lượng của các chuỗi thời gian tài chính" của Mills, bìa sách rũ xuống, đã được lật tới rời rạc, đem tầm mắt của Lương Tiêu che đi, chỉ lộ ra trán và tóc mái.
Khi còn đi học Diệp Quý An bị cuốn sách này hành hạ không ít lần, hôm nay nhìn thấy nó lại càng ghét hơn, để trừng phạt Lương Tiêu mải đọc sách bơ mình, anh dữ dằn m*t sâu một phát, được một lúc lại dùng răng cắn, Lương Tiêu bỗng nhiên bật cười, một tay vẫn chậm rãi lật từng trang sách, "Ngày trước em đọc sách viết chữ như vậy đó, chính là ngồi ở chiếc bàn này." Cậu đưa lòng bàn tay v**t v* sau gáy Diệp Quý An, vuốt lên mái tóc của anh, "Tiền bối cảm giác được chưa?"
"… Em bây giờ không thể một công hai việc." Diệp Quý An mập mờ phản kháng, trên đỉnh đầu chỉ chiếu vào chút ánh sáng, dưới sàn nhà lạnh thấu da thịt, anh cảm thấy mình bị niêm phong rồi, anh muốn Lương Tiêu bỏ quyển sách kia ra, nhìn vào anh. Thế là anh hăng say di chuyển trước sau, ngậm vào càng sâu hơn, d**ng v*t cứng ngắc chọc vào cổ họng anh, cọ vào biểu mô mẫn cảm trong khoang miệng, đột nhiên xuất hiện cảm giác tắc nghẽn, Diệp Quý An lập tức thả lỏng cơ cắn và yết hầu của mình, ngậm từ ngọn cho tới gốc giống như đang ăn kẹo, khó khăn lắm mới thích ứng được tiết tấu và điều hòa được hơi thở, anh mơ hồ nhìn lên Lương Tiêu, trang sách đã gấp lại từ bao giờ, nhưng vẫn ôm trong lồng ngực, Lương Tiêu mím môi, nhìn anh thật sâu.
"Không được cầm…" Diệp Quý An trực tiếp nhả vật lớn ở trong miệng mình ra, thân trước đè lên đầu gối Lương Tiêu, nhào tới định cướp lấy quyển sách, Lương Tiêu nới lỏng tay, sách rơi xuống mặt bàn, sau đó liền bắt lấy cổ tay của Diệp Quý An, "Tiền bối cũng không được nhổ ra." Cậu trực tiếp ấn người anh xuống, bàn tay đưa tới bóp miệng anh mở ra, nhét d**ng v*t vào trong.
Diệp Quý An lúc này bị sặc liên tục muốn ho, thế nhưng vẫn nhịn lại, nước mắt ướt đẫm khóe mắt, nước miếng chảy đầy xuống cằm, nhỏ xuống sàn nhà.
Anh nhắc nhở bản thân phải rửa nhục, vì thế hơi thẳng thắt lưng, hai cánh tay chống lên đùi Lương Tiêu, làm lại động tác l**m m*t vừa rồi, tay không động vào, chỉ dùng miệng bao lấy sức nặng ngày càng trướng lên, không tự giác rên một tiếng, miệng như bị ma sát đến nóng cháy, càng ướt càng dễ bốc cháy. Hô hấp của Lương Tiêu cũng ngày càng gấp gáp, nhìn từ dưới lên, gương mặt đã bắt đầu ửng hồng, nhìn xuống anh không chớp mắt, còn đưa tay xuống chậm rãi vuốt lấy khóe mắt anh.
Diệp Quý An chuẩn bị thử độ sâu mà trước đây chưa từng thử qua thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Quý An nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không dừng lại, tiếp sau đó có tiếng người nói, cách một tấm cửa gỗ, cũng cách một tấm chắn của bàn viết chữ, ở nơi không xa phía sau lưng anh.
"Cả hai ngủ rồi hả?" Giọng nói này thật quen tai, Diệp Quý An nhận ra ngay đó là chủ tịch, "Xin lỗi nhé con trai, bố vừa mới về."
Lương Tiêu túm lấy hai bên tai của Diệp Quý An x** n*n, đáp lại: "Tình hình của bác Lưu như thế nào rồi ạ?"
"Xuất huyết não, nhưng mà tạm thời ổn định rồi." Chủ tịch ngừng lại một chút, "Tiểu Diệp đâu? Bây giờ bố vào có tiện không?" Lương Tiêu thế mà lại đồng ý, cười nói: "Được ạ."
Nghe xong lời này, não của Diệp Quý An bỗng chốc tê liệt, Lương Tiêu không để anh kịp nói thêm lời nào đã ấn anh vào sâu hơn, cự vật bị anh nuốt xuống tận gốc, cả miệng bị bao lấy không để hở ra một khe nào, muốn nói cũng không thể phát ra thành tiếng. Giây phút cánh cửa được mở ra, Lương Tiêu xê người về phía trước, ép ghế chạm vào sát mép bàn. Vì thế cả người Diệp Quý An co lại trong gầm bàn tối tăm, được Lương Tiêu che khuất.
"Chỉ có một mình con hả? Tiểu Diệp đâu?" Chủ tịch không bước vào trong phòng, chỉ đứng ở cạnh cửa, nghe giống như đang cười.
Cảm giác v**t v* phía sau gáy không còn nữa, Diệp Quý An vẫn nghe thấy tiếng lật sách, cả người anh đều tê cứng, cẩn thận phát ra tiếng hô hấp rất nhỏ, đè xuống cảm giác run cầm cập, "Đói rồi, anh ấy đi ăn chút đồ." Lương Tiêu ngáp một tiếng, đặt quyển sách dày xuống bàn, "Chắc là ở dưới lầu."
"Cũng được, chắc mẹ Hồ vẫn chưa ngủ đâu." Chủ tịch thanh giọng, sau đó lại làm giọng nghiêm túc trách: "Sao con không xuống cùng người ta?"
"Con hơi mệt." Lương Tiêu trực tiếp gục mặt xuống bàn.
"Ài, hai đứa mau đi ngủ sớm đi! Chú Lưu con hơn năm mươi tuổi đã bị xuất huyết não, đừng như người đi trước." Chủ tịch mệt mỏi nói, khung cửa vang lên tiếng động, có vẻ như ông vừa dựa người vào, tiếng va đập khi nãy có lẽ là tiếng đồng hồ va vào cửa gỗ, "Bố chắc cũng nhanh thôi, không quấy rầy nữa, ngày mai nhớ dậy sớm, ăn bữa sáng với ông già này."
"Bố cũng đi ngủ sớm đi." Lương Tiêu trả lời rất ngoan, cười cũng rất ngọt ngào, còn Diệp Quý An lại sắp khóc đến nơi rồi, tuy sau đó đó Lương Tiêu không ấn cổ anh bắt anh nuốt thứ đó xuống nữa, nhưng anh vẫn như cũ bị nó nhét kín miệng, anh cũng không có ý định nhả ra ngoài, đến bây giờ anh sắp thở không ra hơi. Chủ yếu là do xung quanh quá tối tăm làm anh cảm thấy ủy khuất, nghe thấy tiếng cửa đóng lại, lại nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, anh nhịn không nổi nữa, chống lên đùi Lương Tiêu thở hắt ra một hơi, Lương Tiêu cũng lùi ghế ra sau, luồn tay xuống nhấc anh dậy, Diệp Quý An quỳ lâu đến nỗi chân không còn cảm giác, vừa đứng lên đã tê nhũn ra ngã xuống, vừa vặn ngã vào lòng ngực Lương Tiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!