Chương 6: Dấu bàn tay

Tiếng trẻ con khóc ở phòng bên cạnh càng lúc càng chói tai. Hình như tiếng khóc không thông qua thính lực, Chu Gia Ngư đưa tay bịt kín tai vẫn không thấy âm thanh ấy suy suyển chút nào.

Chu Gia Ngư ngồi cạnh giường một lát, thật sự không chịu nổi nữa, cậu nói: "Tôi đi hỏi Lâm Trục Thủy được không?"

Sái Bát đáp: "Được chứ, người ta không ăn thịt anh đâu mà sợ."

Chu Gia Ngư nghĩ cũng có lý bèn thu hết can đảm đi tới phòng Lâm Trục Thủy, nhưng khi đến nơi, cậu lại chần chờ: "Có thật là anh ta sẽ không tức giận không?"

Sái Bát: "Mạnh mẽ lên!"

Dưới sự cổ vũ của Sái Bát, Chu Gia Ngư chậm rãi giơ tay, khẽ khàng gõ cửa.

Không ai trả lời cậu, tiếng khóc vẫn quanh quẩn bên tai như trước, hành lang hoàn toàn yên tĩnh. Chu Gia Ngư vừa thất vọng lại vừa nhẹ nhõm: "Ừm… Xem ra anh ta đã ngủ rồi, tao không nên quấy rầy."

Nói đoạn, cậu định bỏ của chạy lấy người, nào ngờ còn chưa đi được hai bước, cánh cửa phía sau chợt bật mở. Âm thanh của Lâm Trục Thủy vang lên: "Sao thế?"

Chu Gia Ngư cứng đơ, cậu lúng túng quay người, chân tay luống cuống nói: "Lâm… Lâm tiên sinh, chào buổi tối."

Lâm Trục Thủy: "Ừ."

Chu Gia Ngư: "Cái đó… Tôi ở bên cạnh nghe thấy trong phòng ngài có tiếng trẻ con khóc…"

Lâm Trục Thủy khẽ nhướng mày, hình như khá ngạc nhiên trước lời giải thích của Chu Gia Ngư: "Cậu nghe được à?"

Chu Gia Ngư cười gượng, bắt đầu hối hận vì đã chạy qua đây hỏi. Nhìn vẻ mặt Lâm Trục Thủy như vậy, cậu cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.

"Nếu cậu có thể nghe thấy thì vào đi." Lâm Trục Thủy nói, "Tôi cũng đang mệt đây."

"Ể?"

Chu Gia Ngư há hốc mồm kêu lên, hoàn toàn không ngờ Lâm Trục Thủy sẽ gọi cậu vào. Cậu cũng không biết phải từ chối thế nào, đành gượng gạo theo sau hắn. Nếu Lâm Trục Thủy có thể nhìn thấy, hẳn sẽ phát hiện Chu Gia Ngư đang đi cùng tay cùng chân.

Chu Gia Ngư vào phòng, lập tức phát hiện một thứ nho nhỏ đang chễm chệ trên chiếc giường to.

Thứ đó chỉ lớn cỡ bàn tay, mặc một chiếm yếm ngắn màu đỏ, cái tay mũm mĩm đang lau nước mắt, chu miệng khóc lóc. Hóa ra nguồn gốc của tiếng khóc mà Chu Gia Ngư nghe thấy chính là đứa nhóc tí hon này.

Chu Gia Ngư kinh ngạc, lẩm bẩm: "Sinh thật hả?!"

Lâm Trục Thủy: "Sinh cái gì?"

Chu Gia Ngư vội vàng lảng sang chuyện khác: "Không, không có gì. Lâm tiên sinh, nó là thứ gì thế?" Tuy trông khá giống với trẻ con bình thường nhưng nó chắc chắn không phải con người.

Lâm Trục Thủy nói: "Ừm… Thật ra tôi cũng không nhìn thấy…"

Chu Gia Ngư: "…"

Biểu cảm của Lâm Trục Thủy khá thâm sâu, tuy hắn không mở mắt, nhưng thái độ ấy vẫn khiến da đầu Chu Gia Ngư tê rần, thậm chí vô thức lui về sau hai bước.

Hình như Lâm Trục Thủy cảm nhận được động tác của Chu Gia Ngư, hắn khẽ cười: "Cậu sợ cái gì?"

Chu Gia Ngư ngơ ngác nhìn nụ cười của Lâm Trục Thủy. Đây là lần đầu tiên cậu thấy người nọ cười, tuy chỉ thoáng qua rồi biến mất, lại khiến trí óc cậu chợt nảy ra cụm từ – tựa đóa hoa xuân.

Nụ cười của Lâm Trục Thủy mang một vẻ đẹp kỳ lạ, giống như trăm hoa đua nở trên băng nguyên.

"Tôi… tôi không sợ." Chu Gia Ngư run lập cập, nói cũng không rõ nữa.

Lâm Trục Thủy: "Nếu không sợ thì qua dỗ nó đi."

Chu Gia Ngư: "Hả? Dỗ ai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!