Chương 50: Trường học

Chu Gia Ngư cứ tưởng sau khi linh hồn trở về cơ thể là cậu sẽ không gặp vấn đề gì nữa. Ai ngờ Thẩm Nhất Cùng lại nói cho cậu biết hồn phách tách khỏi thân xác sẽ để lại di chứng, nhẹ thì thể hư, nặng thì ngã bệnh.

Chu Gia Ngư không bị bệnh, nhưng đúng là cậu cảm thấy cơ thể mình chẳng còn chút sức lực nào, đi vài bước phải đứng lại thở d. ốc. May mà tình trạng này có thể khôi phục, uống thêm thuốc bổ, vài ngày sau cậu sẽ khỏe ngay.

Khi đám Thẩm Mộ Tứ đến, bọn họ cũng đưa cả bé người giấy và chồn tuyết theo. Người giấy vừa vào phòng liền vọt tới bên cạnh Chu Gia Ngư, ôm cánh tay cậu không buông, chẳng khác nào trẻ con đang làm nũng. Chu Gia Ngư nhanh chóng xoa xoa đầu nó an ủi.

Tiểu Hoàng cũng định chạy qua đòi Chu Gia Ngư ôm một cái, nhưng khi thấy cái lồng đặt trong góc nhà thì nó trợn trừng cặp mắt to bằng hạt đậu lên.

Chồn lớn không còn mặt mũi nào để gặp chồn bé, Tiểu Hoàng lao tới chỗ cái lồng, kêu "gréc gréc" với Đại Hoàng, tuy Chu Gia Ngư nghe không hiểu nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của nó.

Đại Hoàng đuối lý, nhăn mặt nghe Tiểu Hoàng kể chuyện, thỉnh thoảng còn lặng lẽ liếc nhìn Chu Gia Ngư. Chu Gia Ngư thấy thế thì vừa bực mình vừa buồn cười: "Được rồi được rồi, cả hai muốn tâm sự thì ra ngoài đi, kêu ầm ĩ làm tao đau hết cả đầu."

Tiểu Hoàng nghe vậy mới cẩn thận mở lồng, kéo bà nội mình ra ngoài.

Sau đó Chu Gia Ngư mới biết, khi Thẩm Mộ Tứ bắt Tiểu Hoàng về đây, gia đình Tiểu Hoàng cứ tưởng nó lành ít dữ nhiều. Họ nhà chồn luôn che chở lẫn nhau, một lòng muốn báo thù cho nó. Cơ mà bà nội của Tiểu Hoàng không quen nhìn tướng mạo con người, trong mắt chồn thì ai cũng như ai. Do trên người cậu toàn là mùi của Tiểu Hoàng nên Chu Gia Ngư

- người thân cận với Tiểu Hoàng nhất đã trở thành mục tiêu của bà nội.

Mà run rủi thế nào, nếu Đại Hoàng vỗ vào người bình thường, người đó cùng lắm chỉ mất một hồn một phách rồi trở nên ngu ngốc mà thôi, ai dè gặp ngay Chu Gia Ngư đang mượn xác kẻ khác, thiếu chút nữa cậu bị bà ta vả chết thật.

Lúc thấy Chu Gia Ngư gục xuống đất, suy nghĩ đầu tiên của Đại Hoàng là... công lực của mình đã tăng cao hay Oscar còn nợ Chu Gia Ngư một tượng vàng?

May mà khi hồn phách ly thể, Lâm Trục Thủy đang ở gần Chu Gia Ngư. Hắn lập tức phong bế ngũ khiếu để bảo vệ cơ thể cậu, đến tối thì chiêu hồn cho Chu Gia Ngư. Nhưng ngay cả Lâm Trục Thủy cũng chỉ dám chắc bảy phần mười, bởi vì hắn không biết Chu Gia Ngư có trụ qua được đêm đó không.

Khi Chu Gia Ngư tỉnh dậy, thái độ của Lâm Trục Thủy đã trở lại bình thường. Sau đó Thẩm Nhất Cùng âm thầm kể cho cậu biết, hôm hội chùa tiên sinh nhìn cực kỳ khủ. ng bố, cả đám chẳng ai dám ho he tiếng nào. Bố trí trận pháp hồi hồn cho cậu xong, Lâm Trục Thủy ra khỏi nhà, lúc quay về đã cầm cái lồng nhốt con chồn bự kia. Con chồn sợ hãi run lẩy bẩy, không biết rốt cuộc Lâm Trục Thủy đã nói gì với nó.

Vì mệt nên Chu Gia Ngư nằm dài trên ghế sa lon, cậu hỏi: "Tiên sinh thật sự tức giận sao?"

"Trời ơi, tôi lừa anh làm gì? Tôi đi theo tiên sinh bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên chứng kiến ngài ấy như thế." Thẩm Nhất Cùng hồi tưởng, vẫn còn rùng mình sợ hãi, "Lúc đó ngay cả đại sư huynh luôn được tiên sinh thương nhất cũng không dám lên tiếng."

Không hiểu sao, Chu Gia Ngư nghe Thẩm Nhất Cùng kể mà bỗng thấy vui trong lòng, ngay cả khóe mắt cũng cong lên.

Chồn bự cũng không nán lại lâu, trò chuyện với Tiểu Hoàng xong liền rời đi, nhưng trước đó nó đã lặng lẽ để lên giường Chu Gia Ngư ba, bốn tấm lông, lúc Chu Gia Ngư về phòng thì giật bắn mình.

Tấm lông trông rất đẹp, vừa dày vừa mềm lại vô cùng ấm áp. Hơn nữa tấm nào tấm nấy cũng to, Chu Gia Ngư thậm chí có thể trải ra làm đệm ngủ.

Cậu không biết đây là lông con gì bèn cầm đi hỏi Lâm Trục Thủy. Hắn chỉ đáp: "Thứ tốt đấy, cậu giữ đi."

"Vậy tôi giữ một tấm, còn lại cho tiên sinh." Bây giờ hễ cứ nhìn thấy Lâm Trục Thủy là Chu Gia Ngư sẽ nhớ tới những âm thanh ở vùng đất linh hồn, cậu có chút ngượng ngùng nói, "Tiên sinh vất vả rồi."

"Tôi không cần." Lâm Trục Thủy từ chối, "Thứ này chống lạnh rất tốt, tôi không cần."

Chu Gia Ngư mấp máy môi.

"Nếu cậu thật lòng muốn cảm ơn tôi, vậy hãy cố gắng vẽ hết xấp bùa mà tôi đưa, chắc chắn sẽ có lúc cần dùng."

Chu Gia Ngư không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn đồng ý.

Rốt cuộc Chu Gia Ngư vẫn không biết đó là lông con gì. Lâm Trục Thủy nhờ người may thành một chiếc áo choàng dài cho cậu, mặc vào đúng là rất ấm áp, kỳ diệu hơn là mấy thứ bẩn thỉu đã lặn mất tăm. Cơ mà Chu Gia Ngư chỉ được mặc cái áo này vào mùa đông, chứ mùa hè người ta lại tưởng cậu bị thiểu năng thì chết dở. Hơn nữa theo lời Thẩm Nhất Cùng, Chu Gia Ngư mặc áo lông trông y như con gấu, còn bảo cậu đừng ăn bận như thế chạy vào rừng.

Do Chu Gia Ngư vẫn chưa khỏe hẳn nên nhiệm vụ nấu nướng lại rơi xuống đầu bốn người còn lại trong nhà. Chu Gia Ngư đã thưởng thức món mì của Thẩm Nhất Cùng, tưởng đó đã là đỉnh cao của ẩm thực hắc ám, khó lòng vượt qua. Nào ngờ khi cậu nếm thử cơm chiên trứng của Thẩm Nhị Bạch, thịt xào của Thẩm Triều Tam, đồ ngọt của Thẩm Mộ Tứ, Chu Gia Ngư chợt thấy mì của Thẩm Nhất Cùng hình như cũng không tệ lắm.

Cuối cùng khi đã thật sự hết cách, Chu Gia Ngư đành kê cái ghế đẩu ngồi cạnh, dựa vào tường chỉ huy bọn họ nấu cơm. Cậu không thể hiểu nổi, rõ ràng cùng một quy trình, cùng một nguyên liệu, cùng một cách canh lửa, tại sao mùi vị món ăn lại khác biệt như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã bị trúng lời nguyền sao?

Sau vụ việc này, mọi người nhất trí rằng ai bị thương cũng được, ngoại trừ Chu Gia Ngư. Cậu mà bệnh thì chẳng khác nào cắt đứt nguồn lương thực của bọn họ, cả nhà sẽ sống không bằng chết.

"Tôi nhất định sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ anh." Thẩm Nhất Cùng tuyên bố như thế với Chu Gia Ngư.

Chu Gia Ngư: "Vậy cậu giải quyết chỗ cơm chiên này giúp tôi nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!