Chương 5: (Vô Đề)

Nếu nói giấc mơ kia là do Nguyễn Vân Tiệp quá mệt mỏi nên nảy sinh ảo giác, vậy chuyện cô ta bị lột da bụng hiển nhiên không thể giải thích bằng lý do khập khiễng ấy rồi.

Sau khi kể xong, Nguyễn Vân Tiệp móc thuốc lá phụ nữ ra khỏi túi, rụt vai châm một điếu, cô nói: "Lâm tiên sinh, rốt… rốt cuộc đó là thứ gì? Tôi còn cứu được không? Tôi chỉ mới hơn 20 tuổi thôi, tôi không muốn chết."

Lâm Trục Thủy không lên tiếng. Anh Duệ thấy hình như Lâm Trục Thủy thật sự không định tiếp nhận chuyện này nên cũng cuống lên: "Lâm tiên sinh, xin ngài hãy nể mặt ba tôi mà giúp tôi với…"

Không biết ba của anh ta có vai vế gì, nhưng Lâm Trục Thủy nghe vậy thì khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng cũng đồng ý: "Được."

Mắt anh Duệ và Nguyễn Vân Tiệp lập tức sáng rực, anh Duệ hỏi: "Vậy… vậy chừng nào tiên sinh có thời gian?"

Lâm Trục Thủy: "Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, anh hãy tranh thủ đặt vé máy bay ngay tối nay để sáng mai hạ cánh."

Anh Duệ luôn miệng đồng ý, vội vàng lấy điện thoại ra đặt vé.

Chu Gia Ngư cứ tưởng chuyện này không liên quan gì đến cậu, nào ngờ Lâm Trục Thủy lại quay sang nói với Thẩm Nhất Cùng và Chu Gia Ngư: "Hai cậu đi cùng tôi."

Thẩm Nhất Cùng kích động vỗ đùi Chu Gia Ngư bôm bốp. Một bên chân của Chu Gia Ngư bị cậu ta vỗ tê rần, thế mà vẫn phải cắn răng nói: "Nhưng Lâm tiên sinh, tôi không biết gì cả…"

Lâm Trục Thủy thản nhiên đáp: "Không biết thì đi xem cho biết."

Chu Gia Ngư: "… Được."

Thẩm Nhất Cùng chẳng hiểu nổi cái tính không màng thế sự của Chu Gia Ngư, cậu ta chỉ ước ngày nào cũng được đi theo Lâm Trục Thủy. Theo cách giải thích khoa trương của Thẩm Nhất Cùng, nếu Lâm Trục Thủy thật sự coi trọng cậu ta thì cậu ta sẽ kích động ôm gối chạy qua, bởi vì như vậy có thể kề cận Lâm tiên sinh hàng ngày.

Sái Bát cũng đang khuyên Chu Gia Ngư nên chủ động một chút, nó nói mấy chuyện này bình thường không dễ gặp, học thêm được cái gì cũng tốt.

Chu Gia Ngư bị thuyết phục, ngoan ngoãn lên lầu bắt đầu thu dọn hành lý. Thật ra cũng không có gì nhiều, cậu chỉ cần xếp mấy bộ quần áo và đồ vệ sinh cá nhân vào chiếc ba lô mà Thẩm Nhất Cùng cho mượn là ổn.

Anh Duệ nhanh chóng đặt vé xong, nói 6 giờ tối nay sẽ ra sân bay.

Khí thế lúc mới đến của Nguyễn Vân Tiệp đã hoàn toàn biến mất, ngoan như thỏ nép bên cạnh anh Duệ, trái lại trông khá điềm đạm đáng yêu.

"Lâm tiên sinh, ngài có thể cho tôi biết đó là thứ gì không?" Phòng khách rất yên tĩnh, Nguyễn Vân Tiệp không kiềm được, yếu ớt lên tiếng.

Lâm Trục Thủy lạnh lùng nói: "Là thứ gì? Không phải cô là người biết rõ nhất sao?"

Nguyễn Vân Tiệp im lặng, cô ta đương nhiên cảm nhận được sự chán ghét trong giọng điệu của Lâm Trục Thủy nhưng lại không phản bác nổi. Anh Duệ cũng lờ mờ đoán được chút chuyện, sắc mặt tái xanh, có lẽ do ngại Lâm Trục Thủy đang ngồi đây nên anh ta đành đè nén lửa giận trong lòng, rít mạnh một hơi thuốc.

Chờ mãi mới đến 6 giờ, tài xế gia đình đưa năm người ra sân bay.

Chu Gia Ngư ngồi trên máy bay trò chuyện với Sái Bát: "Sái Bát, mày đã đi máy bay bao giờ chưa?"

Sái Bát: "Tôi không nhớ rõ."

Chu Gia Ngư: "Vậy mày nhớ cái gì?"

Sái Bát cảnh giác nói: "Anh đang lừa tôi khai chuyện đúng không?"

Chu Gia Ngư: "… Mày nhạy cảm quá rồi đó Tiểu Sái Bát."

Vừa dứt câu Chu Gia Ngư đã im lặng, sau đó thầm bội phục cái tên của Sái Bát, chắc sau này cậu vẫn nên gọi nó là Tiểu Bát thôi.

Sái Bát rảnh rỗi không có gì làm, lại bắt đầu chải lông, Chu Gia Ngư thì cầm tạp chí lên xem.

Khoảng 9 giờ tối, đoàn người đến nơi.

Anh Duệ và Nguyễn Vân Tiệp trông rất mệt mỏi, nhất là Nguyễn Vân Tiệp, nếu cô ta không trát một lớp phấn nền dày và đánh má hồng trước khi xuống máy bay, có khi còn tưởng là bệnh nhân vừa xuất viện.

Người đón bọn họ là đại diện của Nguyễn Vân Tiệp, một phụ nữ xinh đẹp trên dưới 30 tuổi. So với Nguyễn Vân Tiệp, cô có vẻ trưởng thành và chín chắn hơn, là kiểu người làm việc có trách nhiệm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!