Chương 48: Lạc Hồn

Tiết trời dần chuyển lạnh, không khí Tết cũng tràn ngập muôn nơi.

Thẩm Mộ Tứ đôn đốc cả bọn tổng vệ sinh nhà cửa, dán hoa văn trang trí và câu đối lên song cửa sổ, treo đèn lồng bằng giấy màu đỏ, khiến ngôi nhà quạnh quẽ có phần ấm cúng hơn.

Chu Gia Ngư vốn định giúp một tay, hiềm nỗi bốn người kia đều dồn dập tỏ vẻ cậu chỉ cần tập trung nấu cơm là được, không cần mó tay vào những chuyện khác.

Chu Gia Ngư thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên làm đầu bếp ở đâu cũng được ưu ái.

Đồ Tết cũng là do Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng tự mua, đáng lẽ để người ta ship về nhà là được, nhưng Thẩm Nhất Cùng cứ nằng nặc đòi ra ngoài, bảo vậy mới có không khí. Đám Thẩm Mộ Tứ xưa nay đều hết sức rộng rãi trước những yêu cầu của Thẩm Nhất Cùng, thấy cậu nhóc đòi mãi bèn đồng ý.

Vì vậy, Thẩm Nhất Cùng lái xe chở Chu Gia Ngư đi mua sắm.

Ban đầu Chu Gia Ngư vẫn chưa kịp nhận ra, mãi đến khi Thẩm Nhất Cùng ngồi vào ghế lái rồi nổ máy, cậu mới giật thót: "Thẩm Nhất Cùng, không phải cậu vẫn chưa đủ 18 tuổi hả? Cậu có bằng lái không?"

Thẩm Nhất Cùng trắng trợn đáp: "Không."

Chu Gia Ngư: "Thế..."

Thẩm Nhất Cùng: "Thế anh có không?"

"Tôi... cũng không có." Đúng là Chu Gia Ngư chưa có bằng lái thật.

Nghe thấy câu trả lời của cậu, Thẩm Nhất Cùng hài lòng đạp chân ga, phóng xe ra ngoài.

Suốt dọc đường Chu Gia Ngư cứ lo ngay ngáy, chỉ sợ giữa chừng xuất hiện mấy chú "bồ câu" xách cổ Thẩm Nhất Cùng đi. Hiện nay, chiếu theo luật thì những người không có giấy phép lái xe sẽ bị tạm giam hơn mười ngày, lúc ấy thì còn Tết nhất gì nữa.

May mà trình lái xe của Thẩm Nhất Cùng không tệ. Cậu nhóc khá chắc tay, còn thề son thề sắt rằng mình biết lái xe hơi từ lâu rồi, chẳng qua chưa đủ tuổi để thi bằng lái, Chu Gia Ngư nghe xong cũng cạn lời.

Đích đến của bọn họ là một khu chợ lớn, bán gần như đầy đủ tất cả mọi thứ, Thẩm Nhất Cùng sung sướng tiêu tiền như nước, mua một đống linh tinh hầm bà lằng khiến Chu Gia Ngư nhìn mà há hốc miệng.

Cuối cùng khi Thẩm Nhất Cùng đòi mua chai thổi bong bóng, Chu Gia Ngư đã nhịn hết nổi, hỏi cậu ta mua cái này làm gì, trong nhà đâu có trẻ con.

Thẩm Nhất Cùng trợn tròn mắt: "Sao lại không có? Chẳng phải bé người giấy chính là con của chúng ta sao?"

Chu Gia Ngư: "..." Con... của... chúng ta? Thẩm Nhất Cùng coi cậu ta là cha nuôi thật đấy à?

Thẩm Nhất Cùng: "Giáo dục trẻ em không phải chuyện đùa. Anh nghĩ mà xem, lỡ mình dạy nó thành loại người giấy hư đốn trong tay Từ Kinh Hỏa, thế chẳng phải ngày nào thức dậy anh cũng thấy nó xách mã tấu đứng ở đầu giường anh hả?"

Lời nói của Thẩm Nhất Cùng khiến Chu Gia Ngư nhớ đến kỷ niệm hắc ám ngày ấy, cậu nghẹn họng.

Chu Gia Ngư không cản nữa, Thẩm Nhất Cùng càng mua càng nghiện, cậu nhóc chất một đống đồ trong cốp và ghế sau, vui vẻ quay về nhà.

Đây là lần mua sắm đồ Tết đáng nhớ nhất của Chu Gia Ngư. Cậu tưởng đám Thẩm Mộ Tứ sẽ sạc cho Thẩm Nhất Cùng một trận, ai dè bọn họ như đã quen rồi, chỉ lặng lẽ chuyển đống hàng vào nhà. Thẩm Nhất Cùng thì cầm nước thổi bong bóng, trống bỏi và một mớ đồ chơi lặt vặt khác đi tìm bé người giấy. Chu Gia Ngư luôn cảm thấy bầu không khí hài hòa giữa hai người bọn họ cứ quái đản thế nào.

Từ khi đến đây, người giấy cứ đánh nhau với chồn tuyết mãi. Mới đầu nó còn chịu thiệt, nhưng nay đã nắm rõ phương pháp đánh lộn, leo thẳng lên gáy con chồn điên cuồng cào. Chồn tuyết tay ngắn chân ngắn làm sao phản kháng nổi, Chu Gia Ngư nhìn nó uốn éo như sâu lông, thậm chí nghi rằng nó sẽ biến thành người rồi lôi bé người giấy trên ót xuống.

Cậu cũng rất đau lòng khi phát hiện một vấn đề khác, đó là lông gáy của Tiểu Hoàng sắp bị người giấy tuốt trọc... Cậu không dám nói cho Tiểu Hoàng biết mà chỉ lặng lẽ đem người giấy về phòng dạy dỗ, bắt nó cũng phải quan tâm đến những bộ phận khác của chồn tuyết, tuyệt đối không được tuốt chồn tuyết thành Địa Trung Hải, bằng không Tiểu Hoàng sẽ bùng nổ mất.

Ai nấy đều vui vẻ khi được nghỉ Tết, muốn ăn gì thì ăn, muốn gặp ai thì gặp.

Trước ngày giao thừa, Lâm Trục Thủy cho người đem một con dê đực tới, Chu Gia Ngư bèn bật bếp nấu lẩu dê. Thịt dê vừa tươi vừa thơm ngon, cậu làm thêm món thịt dê kho tàu, hầm canh, còn thái mỏng ra nướng.

Lâm Trục Thủy không đến ăn cơm, Chu Gia Ngư do dự một hồi, vẫn chừa riêng cho hắn một phần rồi nhờ Thẩm Nhất Cùng dẫn cậu đến chỗ Lâm Trục Thủy.

Thẩm Nhất Cùng: "Wow! Đây là lần đâu tiên tôi mang cơm cho tiên sinh đó."

Chu Gia Ngư: "Mọi người chưa mang cơm cho tiên sinh bao giờ à?"

Thẩm Nhất Cùng nghe vậy thì mặt mày đau khổ, hỏi: "Nếu tôi đem đồ ăn tôi nấu cho tiên sinh, anh nghĩ ngài ấy sẽ yêu tôi hay hận tôi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!