Lão Từ tỏ ra vô cùng áy náy trước vụ cháy đột ngột, sau khi gặp Chu Gia Ngư thì luôn miệng xin lỗi. Ông nói mình đã quá chủ quan, không ngờ thủ phạm lại to gan như vậy, dám ra tay với Chu Gia Ngư ngay trong thôn.
Chu Gia Ngư cũng không để bụng, cậu chỉ tò mò chuyện người giấy ở đây có thể chịu được lửa. Lão Từ nghe vậy liền cười đáp: "Hình nhân giấy được làm từ một loại giấy đặc biệt, lửa bình thường không hề hấn gì, chỉ có lửa chí dương mới có thể đốt cháy chúng."
Chu Gia Ngư nhớ đến chiếc bật lửa mà Lâm Trục Thủy cho cậu, có lẽ đó cũng là lửa chí dương.
"Kẻ tấn công cậu... thật ra cũng là người của gia tộc họ Từ..." Lão Từ nói đến đây, ánh mắt đượm buồn, "Gia tộc chúng tôi từ xưa đã quy định rằng, học truyền thừa xong thì không được phép bước vào thế tục. Luật lệ này đã kéo dài mấy trăm năm, cũng là luật lệ căn bản nhất."
Chu Gia Ngư: "Chuyện là thế nào?"
"Thằng bé là một người có tài năng thiên bẩm, nhưng lại bất đồng quan điểm với chúng tôi." Ông lão kể câu được câu mất, nội dung chuyện cũng khá quen thuộc, một thiên tài bước chân vào xã hội liền bị mờ mắt trước công danh lợi lộc, cuối cùng anh ta vi phạm quy định của tộc, bị đuổi khỏi Xà Sơn.
Câu chuyện rất đơn giản, nhưng Chu Gia Ngư cảm nhận được sự tiếc nuối trong giọng nói của lão Từ.
Lão Từ bảo trước khi xuống núi, người nọ còn định ra tay với thánh vật quan trọng nhất của gia tộc, may mà bọn họ kịp thời ngăn cản. Nhưng không ngờ gã lại theo dõi Chu Gia Ngư
- đệ tử của Lâm Trục Thủy, còn tấn công cậu mấy lần. Tuy lần nào cũng thất bại, nhưng phản ứng của Lâm Trục Thủy cho thấy hắn đã nổi giận.
"Tối nay chúng ta sẽ đến nghĩa trang. Nếu cậu được tổ tiên thừa nhận thì sau này thằng bé sẽ không làm gì được cậu."
Khi lão Từ kể chuyện, Lâm Trục Thủy vẫn luôn im lặng. Mãi đến khi ông cụ dứt lời, hắn mới vẫy vẫy tay với Chu Gia Ngư: "Lại đây."
Chu Gia Ngư mơ màng chạy đến trước mặt Lâm Trục Thủy. Lâm Trục Thủy cắn ngón tay trỏ của mình, chờ máu tươi ứa ra thì đưa ngón tay cho Chu Gia Ngư: "Ngậm vào, uống hết máu chảy ra."
Chu Gia Ngư sửng sốt chốc lát, ngơ ngác nói: "Tiên sinh, ngài..."
Lâm Trục Thủy: "Âm khí nơi ấy rất nặng, cậu sẽ bị ảnh hưởng, hãy uống chút máu của tôi."
Chu Gia Ngư còn định nói gì, nhưng Lâm Trục Thủy đã thúc giục: "Nhanh lên."
Vì vậy, Chu Gia Ngư bất đắc dĩ ngậm lấy ngón tay hắn, khẽ khàng đưa lưỡi liếm lên vết thương trên đó. Lúc trước khi hắn xăm cho cậu, Chu Gia Ngư luôn cảm thấy tay của Lâm Trục Thủy rất lạnh. Nhưng giờ đây, chỉ uống vài giọt máu thôi mà cậu đã cảm thấy mình đang nuốt một luồng nhiệt khổng lồ. Hơi ấm theo cổ họng xuống đến dạ dày, xua tan giá rét trong cơ thể. Mặt Chu Gia Ngư đỏ bừng, thậm chí trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Sau khi Chu Gia Ngư liếm hết máu chảy ra, Lâm Trục Thủy thản nhiên rút ngón tay ra khỏi miệng cậu. Hắn cầm khăn giấy đã chuẩn bị sẵn lau miệng vết thương cũng như thứ chất lỏng trong suốt nào đó.
Chu Gia Ngư không biết mình đang nóng hay đang xấu hổ mà mặt mũi ửng hồng, cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn ngón tay của Lâm Trục Thủy rồi lại lặng lẽ cúi đầu.
"Cảm giác thế nào?"
"Ấm... ấm lắm." Chu Gia Ngư chợt nhớ ra điều gì, vội hỏi, "Tiên sinh, nước mà ngài cho tôi uống trên xe lửa cũng có máu của ngài ư?"
Lâm Trục Thủy đáp: "Phải."
Chu Gia Ngư: "A... Vậy cảm ơn ngài."
Giọng điệu của Lâm Trục Thủy bình thản: "Tôi với cậu thì sao phải cảm ơn."
Lão Từ đứng bên cạnh nhìn hai người, ông cụ nở nụ cười rất đỗi hiền lành: "Không ngờ Lâm tiên sinh cũng có lúc thế này. Quả là thầy trò tình thâm, thầy trò tình thâm."
Lâm Trục Thủy không trả lời, Chu Gia Ngư xấu hổ cười cười.
Khoảng 8 giờ tối nay bọn họ sẽ xuất phát, nghe nói nghĩa trang của gia tộc họ Từ là một nơi đặc biệt, phải đến tối mới vào được.
Chu Gia Ngư nấu vài món đơn giản, bốn người cùng nhau ăn cơm tối.
Sau khi biết mình bị lộ, đám người giấy không thèm che giấu nữa mà nhảy nhót khắp nơi. Có một đứa còn chạy đến xem bọn họ dùng bữa, nhìn kiểu tóc thì có lẽ là một bé trai. Nó há hốc miệng, nước miếng chảy ròng ròng nhìn cục xí quách trong tay Thẩm Nhất Cùng.
Thật ra Chu Gia Ngư rất bội phục đám người giấy, mặt mũi rõ ràng chỉ vẽ bằng những nét đơn giản nhưng biểu cảm của chúng lại vô cùng sống động và có hồn.
Thẩm Nhất Cùng bị người giấy nhìn đắm đuối cũng thấy hơi nhộn nhạo, cậu nhóc hỏi: "Tụi mày ăn thịt được hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!