Chương 45: hoả hoạn

Sáng hôm sau Chu Gia Ngư thức dậy rất sớm, bốn người ăn điểm tâm xong liền chuẩn bị xuất phát.

Nghe nói chiếc xe việt dã chuyên chạy đường tuyết của Thẩm Mộ Tứ được vận chuyển sang đây, có thể chở bốn người đến Xà Sơn. Nhưng dù sao họ cũng phải dừng xe dưới chân núi, cả nhóm phải cuốc bộ thêm một đoạn mới tới nơi.

Địa hình núi Xà Sơn không quá hiểm hóc, nhưng do thời tiết khắc nghiệt nên đi đường cũng khá vất vả. Bây giờ mới chớm đông nhưng tuyết ở đây đã ngập tận bắp chân, không biết lúc rét đậm rét hại thì khung cảnh sẽ trở nên thế nào.

Theo lời giải thích của Thẩm Mộ Tứ, nếu thuận lợi thì bọn họ sẽ tới nơi vào khoảng chiều tối. Tên nhóc Thẩm Nhất Cùng còn ráng hỏi: "Vậy nếu không thuận lợi thì sao anh?"

Thẩm Mộ Tứ liếc mắt nhìn cậu nhóc: "Không thuận lợi hả? Vậy phải xem là không thuận lợi đến mức nào. Nếu xui quá thì có khi cả đời cũng không đặt chân lên đó được."

Thẩm Nhất Cùng: "..."

Thẩm Mộ Tứ: "Ở đây thỉnh thoảng cũng có tuyết lở, nếu chẳng may gặp phải thì bọn mình nên về mua xổ số."

"..." Chu Gia Ngư nghe câu này mà cảm giác Thẩm Mộ Tứ đang tự cắm death flag cho cả đám.

Di chuyển trong tuyết rất tốn sức, chưa kể cái áo khoác quân đội nặng mấy ký trên người. Chu Gia Ngư cho rằng thể lực của cậu cũng không tệ, nhưng một lát sau lại phát hiện hóa ra mình là đứa yếu nhất team. Lâm Trục Thủy thì khỏi phải nói, mặt không đổi sắc, Thẩm Mộ Tứ hơi thở gấp còn Thẩm Nhất Cùng vẫn nhảy nhót y như thỏ, chỉ có cậu là hổn hà hổn hển như đang trúng gió.

Thẩm Nhất Cùng đứng bên cạnh còn giở trò cà khịa: "Bình Nhỏ bị hen suyễn hả? Thở hồng hộc thế kia?"

Chu Gia Ngư nghiến răng ken két: "Cậu... hộc hộc... đừng... nói chuyện... hộc hộc... với tôi!"

Thẩm Nhất Cùng chép miệng, "Người anh yếu quá à, nhớ bồi bổ cẩn thận."

Thê thảm hơn là Chu Gia Ngư chẳng còn hơi sức để phản bác, cậu tiếp tục thở phì phò, tức giận ghim mối thù với Thẩm Nhất Cùng trong lòng.

Hôm nay thời tiết khá đẹp, ít nhất không có tuyết. Bọn họ đặt chân đến Xà Sơn vào khoảng 4 giờ chiều, không khác mấy so với dự đoán của Thẩm Mộ Tứ.

Chu Gia Ngư cứ tưởng Xà Sơn sẽ rất hẻo lánh và lạc hậu, nhưng lên đến nơi, cậu vô cùng bất ngờ khi phát hiện nơi đây có rất nhiều kiến trúc tuyệt đẹp, đa số là những căn nhà được xây bằng gạch đỏ ngay ngắn.

Mấy người đang ngồi trước cổng thôn, trong đó có một ông cụ râu tóc bạc phơ nhưng tinh thần quắc thước, khiến người ta khó lòng đoán được tuổi thật của ông.

"Lâm tiên sinh." Ông cụ vừa trông thấy bọn họ bèn đứng dậy đón tiếp.

Lâm Trục Thủy gật gật đầu, nói: "Chào lão Từ."

Lão Từ nghe vậy thì cười đáp: "Tiên sinh khách sáo quá, tôi không dám nhận tiếng "lão" này đâu. Nếu ngài không chê thì cứ gọi tên của tôi là được."

Lâm Trục Thủy khẽ lắc đầu: "Câu đấy nên để tôi nói mới phải, trưởng bối là thầy."

Hai người khách sáo vài câu, cuối cùng Lâm Trục Thủy vẫn kiên quyết gọi ông cụ là lão Từ, ông cụ không thuyết phục được hắn nên đành thôi.

Cả nhóm vừa đi vào thôn vừa trò chuyện. Đồng hành cùng lão Từ là hai nam một nữ, bọn họ dồn hết sự chú ý vào Lâm Trục Thủy. Chu Gia Ngư nhìn họ, cậu biết đó là ánh mắt ngưỡng mộ. Xem ra fan của Lâm Trục Thủy đã phủ sóng khắp mọi miền đất nước rồi, ngay cả Xà Sơn cũng có.

Lão Từ bảo trời sắp tối, người trong tộc biết hôm nay có khách quý đến nên đã chuẩn bị một buổi tiệc chiêu đãi, có chuyện gì để mai hãy bàn. Lâm Trục Thủy đồng ý với lời đề nghị này. Buổi tiệc tổ chức ngay trong nhà lão Từ

- một ngôi nhà lầu xây bằng gạch đỏ nằm ở phía Tây thôn làng.

Bước vào sân, Chu Gia Ngư quan sát thấy đây là một căn nhà rất mới, trên tường không hề có rong rêu, chẳng biết là do trời lạnh quá, rêu không mọc nổi hay căn nhà vừa được xây xong. Nhưng khi tiến vào phòng, Chu Gia Ngư không còn tâm trạng ngắm nghía bên ngoài căn nhà nữa, bởi vì cách trang trí bên trong thật sự quá đặc biệt.

Trên vách tường treo đầy người giấy, phủ kín căn nhà. Những người giấy có hình dạng phong phú, mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, mắt mũi đầy đủ. Có người giấy còn cầm nhạc cụ trong tay, khiến Chu Gia Ngư liên tưởng đến đám người giấy đã tấn công cậu.

Có lẽ do bị ám ảnh tâm lý nên cậu khựng lại, thậm chí vô thức lùi về sau mấy bước. Lão Từ bắt gặp động tác của Chu Gia Ngư, ân cần hỏi: "Cậu ấy chính là người gặp tai nạn phải không?"

Lâm Trục Thủy: "Phải."

Ánh mắt của ông cụ lướt một vòng trên người Chu Gia Ngư, cất tiếng khen ngợi: "Thu được một đồ đệ thế này, Lâm tiên sinh thật có phúc."

Lâm Trục Thủy khẽ cười: "Quá khen."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!