Xe lửa chạy ròng rã một ngày một đêm.
Khung cảnh ngoài cửa sổ càng lúc càng trở nên hoang vắng. Khi đoàn xe từ từ tiến vào ga, rốt cuộc bọn họ cũng đến nơi.
Trời đổ tuyết rất lớn, phủ một lớp trắng xóa trên mặt đất. Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng quấn áo lông vũ dày cộp, khác hẳn với Lâm Trục Thủy chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.
Nhóm sinh viên đại học cũng xuống ở ga này. Bọn họ do dự hồi lâu, cuối cùng trước khi đi vẫn mon men đến gần, có lẽ nhìn Chu Gia Ngư khá thân thiện nên một cô gái trong nhóm bắt chuyện: "Các anh ơi, cho em hỏi các anh đang định đi đâu vậy? Nếu tiện đường thì bọn mình đi chung nhé."
Chu Gia Ngư nhớ cô bé này tên Tiểu Cúc
- người đã trông thấy sơn mị bên ngoài cửa sổ tối qua, cậu nói: "Ngại quá, không tiện đường đâu. Mà sao các em lại du lịch ở một nơi hẻo lánh thế này?"
Tiểu Cúc lầm bầm: "Mấy đứa bạn em cứ nhất quyết đòi đi, bảo là ở đây có triển lãm tượng băng đẹp lắm. Giờ thì hay rồi, tượng băng đâu chẳng thấy mà chỉ thấy toàn ma với quỷ."
Hiển nhiên là cô bé đang giận hờn, giọng nói có chút bực bội.
Chu Gia Ngư cười đáp: "Vậy các em phải cẩn thận nhé, đừng đi sâu vào trong núi. Nếu tuyết cứ rơi thế này thì sớm muộn gì nhà ga cũng đóng cửa, tranh thủ về sớm lúc nào hay lúc ấy."
"Em biết rồi mà." Tiểu Cúc chu môi, "Vậy anh cho em số điện thoại được không? Ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì, em sợ lắm."
Chu Gia Ngư thoáng do dự, cuối cùng vẫn trao đổi số điện thoại với cô bé. Tiểu Cúc xin được số điện thoại của Chu Gia Ngư, vui vẻ chạy đi. Thẩm Nhất Cùng đứng bên cạnh nói một cách cay đắng: "Chu Gia Ngư, sao mấy cô gái 'kết' anh thế?"
Chu Gia Ngư: "Xung quanh tôi toàn là đàn ông, sao cậu lại thấy mấy cô gái kết tôi?"
Thẩm Nhất Cùng: "Anh quên rồi hả? Ma nữ lần trước cũng tìm anh đấy."
Chu Gia Ngư nhăn mặt: "Thế lần sau tôi nhất định sẽ nhường lại cho cậu."
Thẩm Nhất Cùng thậm chí còn vui vẻ đáp: "Anh khách sáo quá!"
Chu Gia Ngư muốn cạn lời với cậu nhóc, thầm nghĩ thiếu nam thèm yêu thật sự quá kinh khủng.
Các hành khách lục tục xuống xe, nhưng Lâm Trục Thủy không vội vã đứng dậy, dường như đang chờ ai đó. Chu Gia Ngư tưởng hắn có hẹn với hướng dẫn viên người bản địa, nhưng không ngờ cậu lại trông thấy một người đã lâu không gặp đang đứng ngoài thềm ga
- Thẩm Mộ Tứ.
Thẩm Mộ Tứ mặc quần áo mùa đông, vẫy vẫy tay với bọn họ: "Tiên sinh! Nhất Cùng! Gia Ngư!"
Thẩm Nhất Cùng kích động lắm, vội hỏi: "Sư huynh, sao anh lại ở đây?!"
Thẩm Mộ Tứ: "Chúng ta ra xe rồi nói."
Một chiếc xe việt dã đang đậu bên ngoài, Thẩm Mộ Tứ ngồi vào ghế lái, Thẩm Nhất Cùng an tọa ở vị trí bên cạnh, "Lâu quá không gặp, sao anh lại đến Xà Sơn?"
"Sư phụ bảo anh lên trước nghiên cứu địa hình." Thẩm Mộ Tứ liếc nhìn sư đệ, "Nhất Cùng à, sao em lại đen nữa rồi?"
"..." Thẩm Nhất Cùng giận muốn bay màu, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi đáp, "Thẩm Mộ Tứ, anh không biết nói tiếng người à?!"
Chu Gia Ngư ngồi đằng sau bấm bụng cười.
Cạnh nhà ga có một thị trấn nhỏ, do vị trí quá hẻo lánh nên kinh tế không phát triển. Chu Gia Ngư chú ý thấy xe cộ hiện đại trong trấn rất hiếm, cậu nhìn mãi cũng chỉ thấy một chiếc xe có động cơ, hiềm nỗi đó lại là máy kéo...
"Ở đây không có khách du lịch nên chỉ có nhà nghỉ thôi." Thẩm Mộ Tứ nói, "Tôi đã đặt phòng rồi, mọi người chịu khó nhé."
Lâm Trục Thủy cũng không quan tâm đến chuyện này, hỏi, "Cậu đã tìm được thứ tôi dặn chưa?"
"Tìm được rồi, nhưng vẫn chưa đến xem." Thẩm Mộ Tứ khựng lại rồi nói tiếp, "Từ đây qua đó khá xa, nếu tôi đến kiểm tra thì không kịp quay lại đón mọi người."
Lâm Trục Thủy gật gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!