Hình như cả Lục Hành Đông lẫn Cam Thiên Bình đều tưởng câu "Không chữa được, chờ chết đi" chỉ là lời nói của Lâm Trục Thủy trong lúc tức giận. Nào ngờ hai người còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy Lâm Trục Thủy quay lưng bỏ đi.
Cam Thiên Bình lập tức đuổi theo: "Lâm tiên sinh, xin ngài đừng đi! Anh Lục sẽ chết mất!"
Nước mắt cô tí tách tuôn rơi, khiến người ta phải động lòng.
Nhưng dù biểu cảm của Cam Thiên Bình có động lòng đến đâu, Lâm Trục Thủy cũng chẳng nhìn thấy. Bước chân hắn vẫn thoăn thoắt, thẳng tiến đến cầu thang. Cam Thiên Bình không ngờ thái độ của Lâm Trục Thủy lại kiên quyết như thế, cô ta hoảng lắm, vội vàng nói: "Lâm tiên sinh, tôi cầu xin ngài! Chỉ cần ngài cứu được anh ấy, nhà họ Lục chúng tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngài!"
Giọng điệu cô ta vừa chân thành vừa thắm thiết, nhưng Lâm Trục Thủy nghe xong lại lạnh lùng cười: "Nhà họ Lục sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của tôi? Nghĩa là bà đây đang làm chủ nhà họ Lục à?"
Cam Thiên Bình bị mấy câu của Lâm Trục Thủy làm nghẹn họng, mặt mày lúc xanh lúc trắng, hình như sắp tức đến ngất xỉu.
Lâm Trục Thủy chẳng muốn nhiều lời, thẳng thừng bỏ đi.
Cam Thiên Bình còn muốn níu kéo, nhưng Lục Hành Đông đứng phía sau lên tiếng: "Thôi, em hãy để ngài ấy về. Xem ra anh đã hết thuốc chữa rồi!"
Cam Thiên Bình nức nở, nước mắt như mưa, yếu đuối dựa vào Lục Hành Đông như không để ý những vết lở loét kinh tởm trên người ông ta: "Anh Lục, không có anh thì em phải sống sao?"
Lục Hành Đông nắm tay cô ta, dịu dàng đáp: "Thiên Bình, em đừng sợ. Nếu anh có chuyện gì, anh sẽ để lại sản nghiệp nhà họ Lục cho hai mẹ con em..."
Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng theo Lâm Trục Thủy xuống lầu, đương nhiên không chứng kiến cảnh Lục Hành Đông và Cam Thiên Bình tình chàng ý thiếp. Cơ mà dù cậu có chứng kiến, chắc chắn cũng chỉ thấy ớn lạnh, dù không ớn lạnh thì cũng còn khuya mới cảm động nổi.
Lục Tiểu Húc chờ dưới tầng một, thấy đám Lâm Trục Thủy xuống rất nhanh thì kinh ngạc, hỏi: "Lâm tiên sinh, bệnh của ba tôi có chữa được không?"
Lâm Trục Thủy không nói tiếng nào, đi thẳng ra cửa. Lục Tiểu Húc vô thức muốn ngăn cản, Thẩm Nhất Cùng lại bước lên một bước, trợn mắt nhìn anh ta: "Làm cái gì đấy?"
Lục Tiểu Húc lập tức co rúm lại, lúng túng nói: "Không... không có gì, tôi chỉ muốn hỏi thăm chút thôi..." Xem ra lá bùa lần trước của Thẩm Nhất Cùng đã khiến anh ta bị sang chấn tâm lý nặng nề.
Lâm Trục Thủy ra khỏi nhà họ Lục, ngồi lên xe rồi yêu cầu tài xế đưa ba người đến bệnh viện Quân Y thành phố.
Có lẽ Lâm Phách biết trước chuyện nhà họ Lục sẽ không thuận lợi nên đã thuê sẵn vài người để Lâm Trục Thủy sai sử, trong đó bao gồm vị tài xế này. Trên đường đi, Lâm Trục Thủy hỏi: "Thẩm Nhất Cùng, cậu có biết về bệnh loét đó không?"
"Hình như tôi đã nhìn thấy vết lở loét kiểu này rồi, nhưng không phải nó chỉ xuất hiện trên người chết sao?" Thẩm Nhất Cùng ngẫm nghĩ rồi nói với vẻ hoài nghi: "Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến tình trạng như của Lục Hành Đông."
Lâm Trục Thủy: "Không sai, đó chính là vết loét đồng tiền, thường chỉ xuất hiện trên cơ thể người chết."
Thẩm Nhất Cùng: "Vậy tại sao...?"
Lâm Trục Thủy lắc đầu, không trả lời câu hỏi của cậu nhóc: "Đến bệnh viện trước đã, tôi muốn xác nhận vài việc."
Ban đầu, Chu Gia Ngư không hiểu tại sao Lâm Trục Thủy lại muốn đến bệnh viện, mãi đến khi bọn họ bước vào một phòng bệnh, trông thấy một thanh niên đang mê man trên giường, bên cạnh là một người phụ nữ đang yên lặng đọc sách.
Người phụ nữ ăn mặc giản dị, cũng không trang điểm cầu kỳ, nhưng cử chỉ mang nét quý phái khiến người ta cảm nhận được địa vị của bà không phải tầm thường. Đây hẳn là Chúc Hàn Lan, vợ cũ của Lục Hành Đông.
Chu Gia Ngư bắt gặp những tia thụy khí màu vàng kim lơ lửng xung quanh Chúc Hàn Lan, tự hỏi vì sao chúng lại xuất hiện trên người bà.
Trông thấy ba người bọn họ, người phụ nữ cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, lên tiếng chào: "Lâm tiên sinh, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp." Lâm Trục Thủy đáp.
Chúc Hàn Lan cười khổ: "Không ngờ sau mấy năm, tôi lại gặp ngài ở đây."
"Lục Khải Tuân sao rồi?"
Thanh niên đang hôn mê trên giường chính là Lục Khải Tuân
- người anh cùng cha khác mẹ của Lục Tiểu Húc.
"Không ổn lắm." Ánh mắt của Chúc Hàn Lan tràn ngập sự hoang mang và đau khổ, "Lâm tiên sinh, ngài có thể giúp tôi xem thằng bé thế nào không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!