Nhang vừa gãy, bóng đen lơ lửng giữa không trung phát ra tiếng kêu gào thảm thiết rồi lập tức tan biến. Hiển nhiên linh hồn mà Lâm Trục Thủy ép buộc đến đây đã bị kẻ chủ mưu tiêu diệt.
Tuy Lâm Trục Thủy không nhìn thấy nhưng chắc chắn cũng đã cảm nhận được. Hắn nhếch miệng lạnh lùng cười, đoạn đưa tay vào ngực áo lấy ra tấm mệnh bài tìm thấy trên cầu, nói với lư hương đã tắt: "Ngươi thật sự tưởng rằng ta không biết ngươi đang có âm mưu gì ư?"
Hắn cắn ngón tay trỏ của mình, sau đó ấn lên tấm gỗ đỏ ối như máu nọ.
Chu Gia Ngư chứng kiến rõ ràng nơi tiếp xúc với máu của Lâm Trục Thủy phát ra tiếng "xèo xèo". Phần gỗ đen lại, thậm chí bốc khói, trông như vừa bị cháy.
Mệnh bài lại tràn ra máu tươi đỏ rực. Do nhiệt độ quá cao nên chất lỏng lập tức bốc hơi, chỉ để lại vệt bẩn đen đúa trên mặt gỗ.
Đôi môi nhạt màu của Lâm Trục Thủy hãy còn dính chút máu, khóe miệng hắn cong cong, nụ cười xinh đẹp một cách ma mị: "Ngươi định chọc giận ta để ta phá hủy mệnh bài? Ha ha... Để ta đoán xem, đường thẳng, hai bụi cây, trời quang đãng. Ngươi giấu thi thể ở một nơi gần đây phải không?"
Không có tiếng đáp lại, nhưng Chu Gia Ngư cảm nhận được bầu không khí đang ngưng đọng. Ngoại trừ cậu và Lâm Trục Thủy, có một kẻ thứ ba đang tồn tại trong căn phòng nhỏ này. Kẻ đó tấn công Chu Gia Ngư, tiêu diệt linh hồn của Lý Vân Dật, mục đích là khiến Lâm Trục Thủy tức giận, tiếc rằng lại bị hắn phát hiện.
"Nếu ta phá huỷ mệnh bài của Diễm Hồng Tụ thì làm sao tìm được ngươi?" Lâm Trục Thủy cười lạnh, "Nhưng dù vậy, không có nghĩa là ta không thể làm gì các ngươi được."
Sau khi mệnh bài bị Lâm Trục Thủy phát hiện, kẻ định hồi sinh Diễm Hồng Tụ bèn giở chiêu "đánh nhanh rút gọn", muốn xui khiến Lâm Trục Thủy phá hủy mệnh bài. Bây giờ kế hoạch đã thất bại, quyền chủ động lại trở về tay Lâm Trục Thủy.
"Nếu muốn trốn thì hãy trốn nhanh lên." Lâm Trục Thủy lạnh lùng nói, "Bằng không ngươi nhất định sẽ hối hận."
Hắn vừa dứt lời, gió mạnh chợt quay cuồng gào thét.
Lạ lùng làm sao, tuy Chu Gia Ngư cảm nhận được luồng gió ấy nhưng đồ đạc trong phòng chẳng hề suy suyển. Từ rèm cửa sổ, giấy để trên bàn, thậm chí đống tàn tro ban nãy vẫn lặng lẽ nằm đó không nhúc nhích.
Lâm Trục Thủy phiền chán quát: "Cút!"
Cơn gió lập tức biến mất, xung quanh lại trở nên tĩnh lặng.
Chu Gia Ngư đứng bên cạnh không dám lên tiếng, thấy tâm trạng Lâm Trục Thủy không tốt bèn dè dặt nói: "Tiên sinh, để tôi thu dọn đồ trên bàn giúp ngài."
Lâm Trục Thủy gật đầu: "Ừm."
Chu Gia Ngư vứt hết nhang gãy và tro bụi vào thùng rác, đặt lư hương lên thành cửa sổ.
Trong lúc cậu loay hoay dọn dẹp, Lâm Trục Thủy dựa vào tay ghế, đưa tay chống cằm, dường như đang suy nghĩ điều gì. Chu Gia Ngư dọn dẹp xong xuôi, hỏi hắn còn cần mình giúp gì nữa không.
Lâm Trục Thủy đáp: "Vậy là được rồi. Cậu về đi, dặn Thẩm Nhất Cùng sáng mai dậy sớm. Nhà họ Giang mời cao tăng đến, tôi dẫn hai cậu qua xem."
"Dạ." Dù hơi ngượng ngùng nhưng cuối cùng Chu Gia Ngư vẫn thổ lộ những lời trong lòng mình. "Tiên sinh thật lợi hại! Tôi... tôi rất thích ngài, tôi ngưỡng mộ ngài!"
Nói rồi, cậu chẳng dám nhìn phản ứng của Lâm Trục Thủy, vội vàng bỏ chạy.
Lâm Trục Thủy bất đắc dĩ, nghe câu "tiên sinh thật lợi hại" thì chợt nhớ đến một ngày nào đó, lúc ai đó uống say quậy tưng bừng. Hôm ấy hắn phải nghe được ba, bốn câu "Tiên sinh, ngài thật sự là người tốt" ấy chứ.
Xử lý người giấy, bảo toàn tính mạng, lại được ở cùng Lâm Trục Thủy một lúc lâu. Sau khi làm tròn số lẻ, Chu Gia Ngư cảm giác mình đã lời to!
Sái Bát nghe phương pháp làm tròn của Chu Gia Ngư thì chỉ muốn quỳ lạy cậu: "Chu Gia Ngư, tư duy Toán học của anh quả là vi diệu." Suýt toi mạng mà hãy còn lo làm tròn.
Chu Gia Ngư: "Thật ra trên đời không có chuyện 'suýt toi mạng' đâu, chỉ có hai trạng thái là sống hoặc chết mà thôi..."
Sái Bát: "... Giỏi, anh giác ngộ hơi bị cao rồi đấy." Lạc quan được thế này cũng là một loại tài năng.
Ra khỏi phòng Lâm Trục Thủy, Chu Gia Ngư bèn đi tìm Thẩm Nhất Cùng. Ai dè tâm trạng Thẩm Nhất Cùng không tốt, trông cậu chàng có vẻ buồn bã thế nào.
"Cậu sao vậy?" Chu Gia Ngư hỏi.
Thẩm Nhất Cùng nói: "Tôi thấy mình sao mà vô dụng quá. Nếu tối hôm qua tiên sinh về chậm một bước, có lẽ anh đã chết thật rồi."
"Thôi không sao, ai gặp chuyện này mà chẳng hoảng loạn. Cậu đừng để bụng, rèn luyện vài năm nữa là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!