Chương 36: Người giấy

Lâm Trục Thủy vẫn còn vài việc phải hoàn thành, hắn cho Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng nghỉ xả hơi mấy ngày.

Thẩm Nhất Cùng móc ví ra, hỏi Chu Gia Ngư: "Nói đi, anh muốn quẩy ở đâu? Hôm nay tôi bao."

Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, Chu Gia Ngư thật thà đáp: "Vậy tụi mình lên mạng chơi game nha..."

"..." Thẩm Nhất Cùng mở miệng định khinh bỉ Chu Gia Ngư vài câu, nhưng lời đến bên môi lại nuốt xuống, bởi vì cậu chàng cũng chẳng có kế hoạch cụ thể. Khinh bỉ Chu Gia Ngư xong còn phải suy nghĩ xem mình muốn đi chỗ nào thì phiền quá, nên cuối cùng cậu đồng ý với lời đề nghị của Chu Gia Ngư, "Vậy cũng được."

Chu Gia Ngư: "Đi thôi."

Thế là hai đứa nghiện net bèn thẳng tiến ra tiệm net.

Tiệm net này trông rất đàng hoàng, còn có phòng riêng nữa.

Bọn họ mở mấy trò bắn súng lên làm vài trận. Đây là lần đầu tiên Thẩm Nhất Cùng chơi game với Chu Gia Ngư, sau khi đánh xong, cậu chàng có vẻ khá ngạc nhiên, "Không ngờ anh chơi giỏi vậy đấy."

"Bình thường thôi, hồi đi làm cũng hay tổ đội với đồng nghiệp mà."

"Nghề của các anh mà cũng có giờ làm việc?"

Chu Gia Ngư mải mê chơi game, không chú ý đến sự kỳ lạ trong giọng điệu của Thẩm Nhất Cùng, thuận miệng đáp: "Nghề của bọn tôi thì sao? Ai mà chẳng 9 giờ làm 5 giờ tan..."

Cậu chưa kịp nói hết câu, Sái Bát trong đầu đột nhiên hét to, "Lỡ mồm rồi! Lỡ mồm rồi kìa!"

Bấy giờ Chu Gia Ngư mới phát hiện ra, vội vàng lấp liếm: "Chịu thôi, dù sao cũng là phận làm thuê mà... Ừm, do hồi trẻ tôi lầm đường lạc lối..."

Thẩm Nhất Cùng nhìn Chu Gia Ngư bằng ánh mắt nghi ngờ, nói: "Nếu lúc đó tôi không tự tay trùm bao tải lên đầu anh thì tôi còn tưởng chúng tôi bắt nhầm người."

Lừa đảo cũng chỉ lừa được nhất thời chứ không lừa được cả đời. Chung sống với Chu Gia Ngư một thời gian dài, Thẩm Nhất Cùng càng ngày càng cảm thấy người nọ có gì đó rất kỳ lạ. Cậu ta thật sự không thể tưởng tượng được thanh niên lương thiện trước mắt lại là đám bịp bợm giang hồ khiến người ta căm hận đến mức chỉ muốn giết quách đi.

Kỳ lạ hơn là thái độ của Lâm Trục Thủy đối với Chu Gia Ngư. Sau khi gặp cậu, Lâm Trục Thủy không tỏ vẻ chán ghét trắng trợn. Dù hắn luôn nói nếu thi đấu thua sẽ biến Chu Gia Ngư thành bình đựng tro, nhưng Thẩm Nhất Cùng biết thừa đó chỉ là đùa thôi. Thậm chí cậu chàng còn nghi rằng dựa theo mức độ yêu thích của Lâm Trục Thủy với Chu Gia Ngư, nếu Chu Gia Ngư xui xẻo bị thua, có khi Lâm Trục Thủy còn mở miệng an ủi ấy chứ.

Chu Gia Ngư thấy biểu cảm của Thẩm Nhất Cùng càng lúc càng thâm sâu bèn nhanh chóng đổi chủ đề: "Tôi đói quá, cậu mời tôi ăn thịt nướng nhé."

Dù sao Thẩm Nhất Cùng cũng thuộc dạng phổi bò, vừa nghe đến ăn đã lập tức quăng hết mọi chuyện qua một bên: "Đi thôi đi thôi, ở gần đây có quán thịt nướng nổi tiếng lắm."

Lúc này mặt trời đã lặn, gió đêm nhẹ lướt, đúng là thời điểm lý tưởng để ăn khuya.

Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng vừa đi vừa trò chuyện, thong thả đến quán ăn mà Thẩm Nhất Cùng nói. Quán thịt nướng đúng là rất nổi tiếng, toàn người là người, thậm chí phải kê bàn ra cửa.

Hai người cầm rổ chọn thức ăn, lại gọi thêm hai chai bia lạnh.

Thẩm Nhất Cùng nốc hết một cốc to, nấc một cái rồi nói: "Cuộc sống thế này thật thoải mái."

Chu Gia Ngư gật đầu đồng ý.

"Cơ mà anh chỉ được uống một chai thôi đấy nhé, uống xong phải về phòng ngủ ngay. Ngộ nhỡ anh lại quấy rầy tiên sinh, tôi lại phải vẽ bùa cùng anh mất."

Chu Gia Ngư nhớ lại lần trước mình uống say, ký ức ấy đúng là kinh khủng, cậu gật đầu đáp: "Được..."

Chủ quán đã bưng đồ ăn lên, Chu Gia Ngư nếm thử rồi nhận xét: "Ngon phết! Cơ mà mùi gia vị nồng quá, bao giờ có dịp chúng ta tự nướng đi."

"Anh còn biết làm thịt nướng?"

"Dễ ợt mà." Trước đây, đơn vị của Chu Gia Ngư tổ chức hoạt động team building. Mọi người cắm trại ngoài trời, tay nghề nấu nướng của Chu Gia Ngư tốt nên toàn làm bếp trưởng, món thịt nướng cậu ướp được các đồng nghiệp hoan nghênh nhiệt liệt. Lúc đó có một cô gái thầm mến Chu Gia Ngư, thậm chí còn thổ lộ với cậu. Nhưng Chu Gia Ngư biết xu hướng tính d. ục của mình nên kiên quyết từ chối. Ít lâu sau cô gái chuyển đơn vị, không biết có liên quan gì đến việc này không.

Rượu bia khiến thần kinh tê dại, bao nhiêu suy tư cũng theo đó mà dấy lên. Có lẽ là do một thân một mình không có gì phải lo lắng, Chu Gia Ngư hồi sinh cũng ít khi nào nghĩ về những ký ức kiếp trước. Bây giờ vô tình nhớ lại, không hiểu sao cậu thấy buồn bã.

Thẩm Nhất Cùng cũng kể về chuyện của mình, các anh chị em trong nhà đều ghen tỵ vì cậu may mắn được làm đồ đệ của Lâm Trục Thủy, đi đâu cũng nở mày nở mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!