Chương 35: Giải quyết

Sương mù màu vàng bao phủ cây cầu, báo hiệu có điềm chẳng lành sắp xảy đến.

Nghe Lâm Trục Thủy nói muốn lên cầu, ánh mắt Tần Y Hà tràn ngập sự sợ hãi: "Nhưng bây giờ người còn sống không thể đến đó... Nếu không... sẽ không về được nữa."

Lâm Trục Thủy mặc kệ cô ta, nói với Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng: "Thẩm Nhất Cùng ở lại đây, còn Chu Gia Ngư đi với tôi."

Thẩm Nhất Cùng vội vàng bảo: "Tiên sinh, tôi cũng muốn đi!"

Lâm Trục Thủy: "Người bình thường không thể bước lên cây cầu ấy. Chu Gia Ngư có thể chất cực âm nên cậu ta sẽ không bị ảnh hưởng, còn cậu lên rồi có xuống được không thì tôi không biết."

Thẩm Nhất Cùng thất vọng lắm, cậu chàng muốn đi theo Lâm Trục Thủy để học hỏi kinh nghiệm từ những chuyện này, nếu có thể đến đó và quan sát ở khoảng cách gần thì tốt biết mấy. Nhưng Lâm Trục Thủy đã dặn dò thì làm sao cậu chàng dám cãi, Thẩm Nhất Cùng đành gật đầu đồng ý rồi chờ dưới chân cầu cùng Tần Y Hà.

"Đi thôi." Lâm Trục Thủy nói với Chu Gia Ngư xong bèn bước thẳng lên cầu.

Chu Gia Ngư theo sau hắn, có vẻ khá căng thẳng. Sái Bát thấy vậy bèn động viên: "Anh đừng sợ, có Lâm Trục Thủy ở đây rồi mà. Nếu ngài ấy bảo anh đi theo thì chắc chắn sẽ bảo vệ anh an toàn."

Ai dè chưa kịp nói hết câu, Sái Bát đã nghe Chu Gia Ngư ngượng ngùng hỏi: "Không phải, tao không sợ. Ý là... mày có cảm thấy bọn tao thế này... giống như đang hẹn hò không?"

"..." Sái Bát nghẹn họng. Qua tầm nhìn của Chu Gia Ngư, nó trông thấy màn sương màu vàng dày đặc cùng những âm hồn đang quằn quại phía sau, bỗng nhiên rất muốn quỳ lạy cậu. Sát Bát thậm chí nghi ngờ rằng, dù Lâm Trục Thủy có hẹn Chu Gia Ngư đi đào mộ thì cậu cũng sẽ cảm thấy việc này thật là lãng mạn.

Cuối cùng, Sái Bát mệt mỏi đáp: "... Anh vui là được."

Khi hai người tới giữa cầu, những âm hồn có hình dạng kỳ quái cũng càng lúc càng đông. Cơ thể của họ không lành lặn, có người đứt tay hoặc đứt chân, có người bị mất cả phần thân dưới, đành phải bò lê trên mặt đất. Tất cả âm hồn dường như đã mất đi thần trí, chỉ vô thức tiến về phía trước. Xung quanh tràn ngập tiếng rê. n rỉ đau đớn khiến cây cầu chẳng khác nào luyện ngục.

Chu Gia Ngư không dám ngó nghiêng lung tung nữa, một mực nhìn chằm chằm dưới chân. Lâm Trục Thủy dừng thì cậu dừng, Lâm Trục Thủy đi thì cậu đi.

Vết máu bắt đầu dày đặc, hiện trường tai nạn vốn đã được dọn dẹp sạch sẽ nay lại xuất hiện trên cầu. Chu Gia Ngư đếm sơ, ít nhất phải hơn chục chiếc xe đã nát bấy, có xe còn thấy ba, bốn bóng người bên trong.

Mặt đường đen kịt, chỗ sạch sẽ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chu Gia Ngư vô ý giẫm phải thứ gì mềm oặt, cậu giật nảy mình, cúi xuống mới phát hiện mình đang đạp lên một cánh tay trắng trẻo mũm mĩm.

Đó là tay của một bé gái chừng 5, 6 tuổi. Mặt bé gái dính đầy máu, bị mất nửa đầu, đôi mắt chỉ còn lại tròng trắng khiến người ta sợ hãi. Cô bé chậm rãi ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau với Chu Gia Ngư.

Chu Gia Ngư lặng lẽ nhích chân ra, lí nhí nói: "Xin lỗi em nhé, em đi tiếp đi."

Đứa trẻ lại từ từ cúi xuống, tiếp tục bò về phía trước.

Trông thấy cảnh ấy, lưng Chu Gia Ngư đổ đầy mồ hôi lạnh, lúc này cậu mới ý thức được đây là một cây cầu chết chóc.

Lâm Trục Thủy nghe thấy động tĩnh phía sau, nhẹ nhàng hỏi: "Sợ à?"

Chu Gia Ngư gượng gạo cười đáp: "Không đâu, ha ha. Có tiên sinh ở đây, còn lâu tôi mới sợ."

Bước chân của Lâm Trục Thủy chợt ngừng lại, Chu Gia Ngư cứ tưởng hắn định nói gì, không ngờ người nọ lại đưa tay về phía cậu, "Lại đây."

Bàn tay ấy trắng nõn như ngọc, ngón tay thuôn thuôn búp măng, hơi đưa lên làm tư thế mời.

Chu Gia Ngư: "!!!"

"Chu Gia Ngư?" Lâm Trục Thủy gọi cậu.

Chu Gia Ngư hít sâu một hơi, run rẩy vươn tay ra nắm lấy tay Lâm Trục Thủy. Cậu lập tức hối hận, tại sao mình không lau mồ hôi đi đã chứ!

"Còn bảo là không sợ." Lâm Trục Thủy nắm chặt tay Chu Gia Ngư, đương nhiên cũng biết lòng bàn tay cậu đang ướt đẫm, "Đổ đầy mồ hôi rồi này."

Chu Gia Ngư thật sự không phản bác nổi

Lần trước khi chạm vào nhau, tay Lâm Trục Thủy lúc nào cũng lạnh như băng. Nhưng bây giờ tay hắn lại hệt như một ngọn lửa liên tục sưởi ấm cho Chu Gia Ngư, xua tan nỗi bất an trong lòng cậu. Tuy đầu óc Chu Gia Ngư lúc này hơi rối loạn, nhưng cậu vẫn hiểu rằng động tác này của Lâm Trục Thủy không hề mờ ám. Có lẽ là lo lắng cho cậu nên hắn mới làm vậy thôi.

Những dù sao thì Chu Gia Ngư vẫn sung sướng lắm, thầm cảm thấy may mắn vì Thẩm Nhất Cùng không đi theo, chứ không Lâm Trục Thủy hai tay hai đứa, y như đang dắt trẻ mẫu giáo vậy. Chu Gia Ngư tự an ủi bản thân một lát, cảm giác bầu không khí xung quanh cũng không còn đáng sợ như trước nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!