Nghe Lâm Trục Thủy nói vậy, Chu Gia Ngư bèn lau bớt chỗ máu ban nãy cậu vừa bôi. Cùng lúc đó, cậu cảm thấy mặt gương bên dưới tay mình đang từ từ nóng lên. Mới đầu Chu Gia Ngư còn tưởng đó là ảo giác của cậu, nhưng sau khi lau xong, cậu phát hiện chiếc gương thật sự đã trở nên nóng bỏng.
Máu tươi biến mất, để lộ mặt gương trơn láng. Chu Gia Ngư giơ gương lên soi, cậu đột ngột nín thở, nhất thời không thể tin vào mắt mình.
Trong gương xuất hiện khuôn mặt của một người khác, khuôn mặt ấy vừa xa lạ mà cũng vừa quen thuộc
- chính là "Chu Gia Ngư" trước khi cậu hồi sinh.
"Nhìn thấy cái gì?" Âm thanh của Lâm Trục Thủy vang lên.
Tay Chu Gia Ngư khẽ run, suýt chút nữa đã làm rơi chiếc gương. Cậu nén tiếng thở d. ốc, qua quýt trả lời: "Nhìn thấy... nhìn thấy tôi ạ."
Lâm Trục Thủy hơi nhíu mày: "Nhìn thấy bản thân cậu?"
Chu Gia Ngư cũng không nói dối, chỉ là "bản thân" này khác với bản thân cậu hiện tại. Cậu nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, đáp: "Vâng, tôi chỉ nhìn thấy thế."
Lâm Trục Thủy: "Xem ra tấm gương này chỉ là truyền thuyết mà thôi."
Chu Gia Ngư: "Truyền thuyết?"
"Phải. Trong truyền thuyết, nếu nhỏ máu của những người có thể chất đặc thù lên mặt gương, nó có thể soi rõ bản chất thật sự của tất cả mọi vật tồn tại trên thế giới này."
Chu Gia Ngư nhìn chằm chằm khuôn mặt trong gương, cậu biết truyền thuyết này là thật, nhưng cậu không dám nói với Lâm Trục Thủy. Bởi vì cậu sợ, sợ Lâm Trục Thủy biết mình chỉ là một linh hồn chiếm đoạt cơ thể của người khác.
"Vậy à..." Chu Gia Ngư qua loa nói, "Tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy có mình tôi mà thôi."
Lâm Trục Thủy: "Không sao, dù chỉ là truyền thuyết nhưng chiếc gương này cũng là thứ tốt. Nhưng thể chất của cậu thiên về âm, không nên mang theo nó thường xuyên."
Chu Gia Ngư ngoan ngoãn đồng ý.
"Nếu không còn gì muốn hỏi nữa thì về phòng nghỉ ngơi đi."
"Vâng, thưa tiên sinh."
Chu Gia Ngư đứng dậy bước ra ngoài, khi mở cửa, rốt cuộc cậu vẫn không kiềm được lại giơ gương lên, chiếu về phía Lâm Trục Thủy. Trong gương xuất hiện hình ảnh của hắn, dường như cũng chẳng có gì khác biệt. Chu Gia Ngư thầm cảm thấy tiếc nuối trong lòng, cậu vừa định bỏ gương xuống thì đột nhiên phát hiện, Lâm Trục Thủy trong gương đột nhiên bốc cháy.
Ngọn lửa đỏ rực bao trọn cả người hắn, càng lúc càng lớn, thậm chí cuối cùng Chu Gia Ngư không nhìn thấy rõ Lâm Trục Thủy nữa.
"Sao thế?" Chu Gia Ngư đứng sững sờ trước cửa khiến Lâm Trục Thủy cất tiếng hỏi.
"Không... không có gì." Chu Gia Ngư chật vật trả lời, vội vàng bỏ gương xuống rồi rời khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại phát ra tiếng kêu cót két. Lâm Trục Thủy vẫn nhắm mắt, đôi môi mỏng mấp máy, hắn thì thầm: "Chẳng nhìn thấy gì sao? Thú vị thật."
Mặt Chu Gia Ngư trắng bệch, cậu siết chặt tấm gương, mu bàn tay nổi gân xanh.
"Đây là thứ gì?" Chu Gia Ngư gặng hỏi Sái Bát, "Tại sao tao lại nhìn thấy Lâm Trục Thủy bị thiêu cháy?!"
Sái Bát bèn trấn an cậu: "Anh đừng hoảng, việc này liên quan đến thể chất của Lâm Trục Thủy."
Chu Gia Ngư: "Thể chất?"
Sái Bát: "Đúng vậy. Anh là cực âm, Lâm Trục Thủy là cực dương, cho nên anh thấy có ngọn lửa vây quanh người Lâm Trục Thủy cũng là chuyện bình thường."
Bấy giờ Chu Gia Ngư mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Làm tao sợ gần chết."
May mà tấm gương này chỉ soi thấy sự thật chứ không phải tương lai. "Tao cứ tưởng đấy là điềm báo tai họa, suýt chút nữa thì trụy tim." Nghe Sái Bát giải thích xong, Chu Gia Ngư cũng an lòng.
"Ừ, tấm gương này lợi hại đấy. Ngay cả tôi cũng có thể cảm giác được nó có gì đó rất kỳ lạ. Anh cất kỹ nhé, không chừng sau này có việc cần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!