Chương 3: (Vô Đề)

Nước trong bồn tắm sủi bọt, nhiệt độ y hệt phòng xông hơi.

Chu Gia Ngư ngồi trong bồn, cảm giác mình sắp biến thành cá hấp chín nhừ. Cậu mơ màng hỏi Sái Bát: "Sao tự dưng anh ta lại bảo tao đi tắm?"

Sái Bát suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng hiểu được, rầu rĩ ngồi trên mai rùa.

Chu Gia Ngư thấy Sái Bát buồn, cậu vừa tội nghiệp nó một tý thì nó đã đưa móng vuốt quẹt quẹt miệng, nghi hoặc lẩm bẩm: "Bảo đi tắm… giống như phi tần chuẩn bị thị tẩm hoàng đế vậy. Cơ mà anh đừng lo, mắt nhìn người của Lâm Trục Thủy không tệ vậy đâu."

Chu Gia Ngư: "…"

Cậu cúi đầu nhìn vóc dáng thuộc loại khá của mình, sâu xa nói: "Nhưng Lâm Trục Thủy bị mù mà."

Đẹp trai, có tiền, dù bị mù thì Lâm Trục Thủy vẫn đạt tiêu chuẩn ông chồng chất lượng cao.

Sái Bát: "…"

Chu Gia Ngư: "Lỡ đâu người ta muốn đổi khẩu vị…"

Sái Bát: "…"

Chu Gia Ngư đỏ mặt: "Vậy tao phải từ chối thế nào?"

Nếu Sái Bát là người, nó hẳn sẽ nhìn Chu Gia Ngư một cách khinh bỉ. Nhưng tiếc thay nó chỉ là một con chim, rất khó biểu đạt cảm xúc thật sự của mình, đành nói: "Anh nghĩ nhiều rồi."

Thật ra Chu Gia Ngư chỉ vui miệng đùa vậy thôi. Tuy Lâm Trục Thủy không thái độ ra mặt như bọn Thẩm Nhất Cùng, nhưng sự lạnh lùng của hắn cũng đủ để Chu Gia Ngư hiểu cậu không được hoan nghênh.

Chu Gia Ngư là gay, năm cấp 3 cậu phát hiện xu hướng tình d. ục của mình, từ đó đến nay vẫn tiếp tục kiếp FA, chưa yêu đương bao giờ. Cậu không dám mơ tưởng đến đóa hoa cao ngạo như Lâm Trục Thủy.

Trong bồn nước có rất nhiều thảo dược, không biết thành phần cụ thể là gì mà sau khi ngâm mình 1 tiếng, Chu Gia Ngư cảm giác như thay da đổi thịt. Da dẻ trở nên mịn màng như trứng gà bóc, ngay cả cậu cũng không kiềm được n. ắn b. óp mấy cái.

Tắm xong, Chu Gia Ngư mặc quần áo tử tế rồi ngoan ngoãn đến phòng khách tìm Lâm Trục Thủy.

Lâm Trục Thủy đang ngồi trong phòng khách thưởng thức một món đồ ngọc, nghe tiếng bước chân của Chu Gia Ngư, hắn đứng dậy nói: "Lại đây."

Tuy Chu Gia Ngư hết sức tò mò nhưng cậu không dám hỏi, lủi thủi đi theo Lâm Trục Thủy. Vòng qua mấy hành lang, hai người lên lầu hai, cuối cùng Lâm Trục Thủy dừng bước, đẩy cánh cửa trước mặt ra rồi dẫn Chu Gia Ngư vào.

Chu Gia Ngư nhìn thấy chiếc giường trong phòng thì bối rối không thôi, run rẩy nói với Sái Bát: "Sái Bát, lẽ nào Lâm tiên sinh thật sự…"

Chim Sái Bát cứng ngắc, sắp sửa hợp thể với mai rùa bên dưới.

Chu Gia Ngư: "Nhưng tao chưa chuẩn bị tinh thần mà!"

Lâm Trục Thủy hoàn toàn không biết Chu Gia Ngư đang đấu tranh nội tâm kịch liệt, biểu cảm vẫn thản nhiên: "Nằm xuống."

Chu Gia Ngư hoảng sợ, cuối cùng cậu không kiềm được, buột miệng: "Lâm… Lâm tiên sinh, rốt cuộc ngài muốn…"

Lâm Trục Thủy nhắm mắt, giọng điệu lạnh nhạt: "Sao hỏi nhiều vậy? Tôi không làm gì cậu đâu mà sợ."

Chu Gia Ngư nghĩ thầm, Lâm tiên sinh à, không phải tôi sợ ngài làm gì tôi, tôi sợ tôi làm gì ngài…

Mang tâm trạng vừa căng thẳng sợ hãi lại vừa ngượng ngùng, Chu Gia Ngư hít sâu một hơi, chậm chạp bò lên giường. Lư hương trên đầu giường đang đốt nhang thơm, mùi không nồng mà chỉ nhẹ nhàng thoang thoảng, xoa dịu tinh thần căng thẳng của cậu.

Chu Gia Ngư nằm ngay đơ, cảm thấy Lâm Trục Thủy càng lúc càng dựa sát vào mình. Không biết có phải do ảo giác của cậu không, cậu cảm nhận được sự mát mẻ từ người Lâm Trục Thủy, giống như một khối băng khổng lồ đang phả ra hơi lạnh… Chu Gia Ngư chưa kịp suy nghĩ, chợt cảm thấy Lâm Trục Thủy đưa tay vỗ mấy cái lên người cậu.

Chu Gia Ngư lập tức không thể cử động, nhưng chưa hết, động tác kế tiếp của Lâm Trục Thủy chính là… kéo quần Chu Gia Ngư xuống ngang mông…

Chu Gia Ngư hoảng sợ hỏi Sái Bát: "Sái Bát, Lâm tiên sinh của mày sẽ không làm gì tao thật chứ?!"

Sái Bát cũng đang gào thét: "Không! Tôi không tin!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!