Chương 28: (Vô Đề)

Kèn xô na thổi nhạc đám ma, trong sự náo nhiệt lại có vẻ chết chóc quái dị.

Chu Gia Ngư không dám nhìn lâu, cậu hơi cúi đầu, liếc mắt dõi theo những bóng trắng phiêu đãng dần biến mất vào cánh rừng sâu thẳm. Tiếng hát bên tai cũng bay xa, trở nên mơ hồ không rõ.

Sau khi mọi chuyện kết thúc thì bầu trời đã hửng sáng. Những tia nắng đầu ngày le lói xuyên qua ngọn cây, báo hiệu cả hai đã vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.

"Có phải là ma không?" Chu Gia Ngư dọn dẹp đồ đạc để nhổ trại, lúc cậu dập lửa thì nghi ngờ hỏi, "Tối hôm qua anh đã nhìn thấy thứ gì?"

Vừa nghe Chu Gia Ngư nhắc tới, sắc mặt của Từ Nhập Vọng chợt trở nên vô cùng khó tả: "Cậu muốn nghe thật à?"

Chu Gia Ngư gật đầu: "Anh cứ nói đi."

Từ Nhập Vọng bèn kể: "Lúc đó tôi đang ngồi bên cạnh đống lửa, ai dè lại trông thấy một bóng người đang treo lơ lửng."

Chu Gia Ngư: "..."

Từ Nhập Vọng nói: "Người đó mặc áo trắng và để tóc dài, đu trên ngọn cây, hình như đang nhìn về phía chúng ta."

"Sao anh biết chi tiết thế?"

Từ Nhập Vọng cười khổ: "Nó ở sát cạnh tôi, muốn không chi tiết cũng khó."

Chu Gia Ngư hỏi: "Vậy anh đã làm gì..."

"Sư phụ tôi có dặn chỉ cần bọn chúng không chủ động trêu chọc cậu thì cậu cứ lờ đi, giả đò như không thấy là xong." Từ Nhập Vọng thở dài, lúc đó anh ta đơ cả người, cứ ngồi như thế suốt một đêm. Mãi đến hừng đông anh ta mới dám liếc mắt kiểm tra, phát hiện thứ kia đã biến mất mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn vẻ mặt cả hai là biết họ vẫn còn sợ hãi. Chưa vào làng mà đã gặp nhiều chuyện như vậy, xem ra phong thuỷ của làng này thật sự không ổn.

Chu Gia Ngư vừa đi vừa lải nhải, "Nhà nước phải ban hành chính sách mới thôi. Nếu cái làng đó chịu hỏa táng thì xác chết làm gì có cơ hội sống dậy. Cứ đốt hết rồi bỏ tro vào bình, phải khen là nhanh

- gọn

- lẹ."

Từ Nhập Vọng đi bên cạnh cậu, bất đắc dĩ hỏi: "Nếu cậu trung thành với Đảng như thế thì sao không thi công chức?"

Chu Gia Ngư đáp: "Chịu thôi. Phạm tội nên có tiền án tiền sự."

Từ Nhập Vọng kinh ngạc: "Trông cậu thế này mà phạm tội hả?"

Chu Gia Ngư cố tình hừ lạnh: "Anh không thể tưởng tượng được những việc mà tôi đã gây ra đâu."

Từ Nhập Vọng ngẫm nghĩ một lát rồi gật gù: "Cũng đúng, chị Dậu điên lên còn phang cả lính cai cơ mà."

Chu Gia Ngư: "..."

Hai người đi mãi đi mãi, bỗng nghe tiếng Chu Gia Ngư kinh ngạc thốt lên: "Ôi, đây không phải là đường sao?"

Từ Nhập Vọng định thần nhìn lại, phát hiện một con đường nhỏ rải đá đã xuất hiện dưới chân bọn họ từ bao giờ. Trên đường chỉ thưa thớt vài ngọn cỏ dại, chứng tỏ có người thường xuyên qua lại.

"Cuối cùng cũng tới nơi!" Nói đoạn, Từ Nhập Vọng cẩn thận bấm ngón tay tính toán. Sau khi xác định được phương hướng, hai người vội vàng guồng chân chạy.

Khoảng 20 phút sau, Chu Gia Ngư và Từ Nhập Vọng đứng trước cổng một ngôi làng thở hổn hển. Cạnh cổng đặt một tảng đá to, bên trên viết ba chữ "Làng Hắc Nham" bằng kiểu chữ Triện. Chu Gia Ngư bước vào làng, bắt gặp nhân viên hậu cần đang ngồi sau một chiếc sạp nhỏ. Nhân viên thấy bọn họ chạy tới bèn cười híp mắt chào: "Các anh tới rồi đấy à?"

Từ Nhập Vọng hỏi: "Chúng tôi là người thứ mấy?"

"Các anh là người thứ hai và thứ ba, hôm qua Đàm Ánh Tuyết đã vào làng rồi."

Từ Nhập Vọng nhớ đến hạt ngọc rơi ra từ chiếc vòng tay bị đứt của Đàm Ánh Tuyết: "Cô ấy không sao chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!