Chương 27: Vòng Chung Kết

Cuối cùng, chồn tuyết đánh bài thắng kiên quyết từ chối lời mời "đừng xa nhau đêm nay" của Thẩm Nhất Cùng. Thái độ lạnh nhạt và vẻ mặt chán ghét của nó khiến người ta tự hỏi vì sao một con thú lại có biểu cảm sinh động đến mức này.

Hôm nay Lâm Trục Thủy không đến đây ăn tối, Chu Gia Ngư bèn kể lại những chuyện đã xảy ra ở nhà họ Lâm cho Thẩm Nhất Cùng nghe.

Thẩm Nhất Cùng đang ăn ba chỉ heo sốt tỏi cay Chu Gia Ngư nấu. Kỹ thuật dùng dao của Chu Gia Ngư phải nói là quá đỉnh. Thịt heo ba phần mỡ bảy phần nạc được cắt thành từng miếng mỏng, thấm đẫm nước sốt, đậm đà mà không ngán, ăn kèm với dưa leo thái sợi rất ngon miệng. Thẩm Nhất Cùng làu bàu: "Tôi còn chưa đến đấy bao giờ."

Chu Gia Ngư ngạc nhiên: "Cậu chưa đến nhà họ Lâm ư?"

Thẩm Nhất Cùng: "Thực lực của tôi hãy còn kém lắm. Phải đến lúc thích hợp mới được tiên sinh dẫn đi. Trong bốn người chúng tôi, chỉ có đại sư huynh và nhị sư huynh là có diễm phúc ấy."

Chu Gia Ngư: "Ồ..."

Cả bọn lại bàn về vấn đề thi đấu, Thẩm Mộ Tứ cũng thuật lại cho Chu Gia Ngư những chuyện anh gặp phải khi vào vòng chung kết.

"Bọn tôi phải ru rú trong núi hơn nửa tháng." Thẩm Mộ Tứ nói, "Tôi cứ tưởng mình sẽ chết luôn ở đó."

"Các anh tìm long mạch hả?" Chu Gia Ngư nhớ mang máng Thẩm Nhất Cùng đã từng kể với cậu như vậy.

Thẩm Mộ Tứ: "Ừ. Ngọn núi ấy vắng tanh, có cả chó sói nữa."

Chu Gia Ngư cảm thán: "Các anh lợi hại quá. Cho tôi hỏi phần thưởng năm ấy là gì được không?"

Thẩm Mộ Tứ đáp: "Một thanh mực."

Chu Gia Ngư: "Mực?"

Thẩm Mộ Tứ gật đầu: "Đó là một loại mực cổ vô cùng quý hiếm. Hiện nay phương pháp chế tạo nó đã thất truyền, vậy nên thanh mực kia là độc nhất vô nhị."

Tuy anh ta chỉ kể vắn tắt, nhưng Chu Gia Ngư cũng có thể hiểu được phần thưởng có giá trị khủng tới mức nào.

"Phần thưởng của các mùa giải rất hấp dẫn, duy chỉ có một và cũng chỉ dành cho người tài giỏi nhất mà thôi."

Chu Gia Ngư nghe xong cũng gật gù, hễ nghĩ tới mấy lời ban sáng của Lâm Trục Thủy là lại lo sợ. Chắc không có cương thi thật đâu nhỉ.

Hình như Thẩm Mộ Tứ biết cậu đang suy nghĩ gì: "Tôi đã xem video vòng bán kết của các cậu, không ngờ người can đảm nhất lại là Đàm Ánh Tuyết." Cô gái này chủ động kiểm tra thi thể, cũng không sợ hãi la hét om sòm, ai như mấy tên đực rựa cứ rón ra rón rén.

"Cô ấy gan dạ lắm." Chu Gia Ngư nói.

Thẩm Mộ Tứ: "Hẳn là đã chứng kiến không ít xác chết rồi. Nhìn sư phụ cô ấy dịu dàng vậy thôi chứ là cao thủ chơi cổ đấy."

Nếu đã lên làm giám khảo cuộc thi, chắc chắn Trần Hiểu Như phải có chỗ hơn người.

"Cậu nhớ cẩn thận nhé." Cuối cùng, Thẩm Mộ Tứ dặn dò, "Đôi khi con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ."

Suốt một thời gian dài sau đó, ngày nào Chu Gia Ngư cũng vùi đầu trong phòng nghiêm túc vẽ bùa.

Thẩm Nhất Cùng thấy cậu chăm chỉ như vậy thì ra chiều ngạc nhiên lắm, Chu Gia Ngư đau khổ nói: "Tiên sinh bói cho tôi một quẻ, bảo tôi có đại hung, bùa có thể cứu tôi một mạng."

Thẩm Nhất Cùng không trả lời, đưa mắt nhìn ngực Chu Gia Ngư: "Không bự nổi đâu..." (*)

Chu Gia Ngư: "..." Thỉnh thoảng cậu thật sự muốn cốc đầu Thẩm Nhất Cùng mấy cái.

(Ngực bự

- và đại hung

- đồng âm, đều đọc là /dà xiōng/)

Nhưng nhờ có câu đùa ấy mà cậu không còn quá lo sợ nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!