Chương 23: (Vô Đề)

Chu Gia Ngư cứ tưởng mọi người vẫn mạnh ai nấy ở như hồi đấu vòng loại, cậu không ngờ các thí sinh vào bán kết đều tề tựu trong cùng một khách sạn. Tối hôm ấy, Chu Gia Ngư vừa đến nơi đã nhìn thấy vài khuôn mặt thân quen. Một trong số đó chính là đệ tử của Từ Giám

- Từ Nhập Vọng.

Khi Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng bước vào phòng ăn, ở đó đã có kha khá người ngồi, bọn họ thấy cậu đến thì đồng loạt quay sang nhìn. Có ánh mắt ngưỡng mộ, kính trọng, cũng có ánh mắt ghen ghét ganh tỵ. Nhưng Chu Gia Ngư chú ý tới ánh mắt của Từ Nhập Vọng đầu tiên, bởi vì cái tên không biết xấu hổ kia đang dòm lom lom mông cậu.

"Xin chào, cậu đến đây từ bao giờ thế?" Từ Nhập Vọng lại gần chào hỏi.

Chu Gia Ngư đáp gọn: "Không hẹn hò với anh đâu."

Từ Nhập Vọng bị cậu phát hiện âm mưu, anh ta có vẻ lúng túng: "Đừng vô tình như vậy mà, ít ra ngày ấy chúng ta đã cùng chung hoạn nạn."

Chu Gia Ngư liếc anh ta một cái, chẳng nói chẳng rằng đi lấy đồ ăn với Thẩm Nhất Cùng.

Khách sạn có tiệc buffet, món ăn khá phong phú, hương vị cũng không tệ. Nhưng từ trước đến giờ Lâm Trục Thủy vẫn không thích ăn ngoài, xem ra tối nay hắn sẽ không xuống đây.

Chu Gia Ngư đang mải mê suy nghĩ, chợt thấy Từ Nhập Vọng mặt dày ngồi vào bàn của họ. Thẩm Nhất Cùng chẳng hề khách khí, nói: "Anh muốn gì? Trái tim của Gia Ngư nhà tôi đã thuộc về người khác rồi, không cần anh góp vui đâu."

Từ Nhập Vọng hỏi: "Thuộc về người khác? Là ai?"

Thẩm Nhất Cùng trả lời bằng một giọng sến chảy nước: "Trái tim của chúng tôi đều thuộc về tiên sinh."

Từ Nhập Vọng: "..."

Chu Gia Ngư ngồi cạnh lặng lẽ ăn mì.

Thẩm Nhất Cùng: "Không phục thì kiếm tiên sinh mà nói."

Từ Nhập Vọng rất muốn trả lời rằng anh phục, anh ta lấy cái gì để không phục chứ. Đừng bảo anh ta, ngay cả Từ Giám đấu với Lâm Trục Thủy bao nhiêu năm trời cũng chưa thắng nổi lần nào. Thảm nhất là anh ta thân làm đồ đệ cũng chẳng có cơ hội để sư phụ nở mày nở mặt. Tuy lúc thi Chu Gia Ngư cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, nhưng cậu có tài năng trời phú, không cần dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng có thể thấu cảm. Mới nghĩ đến thôi là đã muốn trào máu họng.

Từ Nhập Vọng bất đắc dĩ: "Đâu cần tỏ thái độ như thế, tôi chỉ định trao đổi một vài thông tin tình báo với các cậu thôi."

Cuối cùng Chu Gia Ngư cũng nuốt mì xuống, bắt đầu tham gia thảo luận, hiềm nỗi vừa mở miệng đã làm Từ Nhập Vọng sầm mặt.

"Ầy, anh chơi ăn gian hả?"

Từ Nhập Vọng nghiến răng nghiến lợi: "Ăn gian? Phong thủy mà cũng là ăn gian?! Tôi tự tính ra đấy!"

Chu Gia Ngư: "Được hả?"

Từ Nhập Vọng: "Sao lại không được? Tôi nói cho cậu biết, tôi đã tính ra địa điểm chính xác của vòng bán kết rồi, hơn nữa còn tiến hành điều tra."

Anh ta cố ý nói thầm, hiển nhiên không muốn để người khác nghe thấy.

Hai mắt Thẩm Nhất Cùng sáng rỡ, vội vàng hỏi: "Anh tính ra rồi hả? Ở đâu?"

Lần này đến phiên Từ Nhập Vọng lên mặt, anh ta liếc nhìn Chu Gia Ngư rồi hất cằm với Thẩm Nhất Cùng, thái độ đến là chảnh chọe: "Tôi đang nói chuyện với Chu Gia Ngư, tại sao phải kể với cậu?"

Thẩm Nhất Cùng: "..."

Chu Gia Ngư xoay nĩa, chuẩn bị ăn tiếp miếng mì thứ hai, nghe vậy thì bật cười. Nào ngờ cậu chưa kịp làm gì, Thẩm Nhất Cùng bỗng vươn tay ôm cổ cậu, sau đó đưa cái miệng bóng mỡ vừa mới gặm đùi gà sang hôn "chụt" lên mặt cậu một cái: "Vì quan hệ giữa tôi và Chu Gia Ngư chứ sao!"

Chu Gia Ngư: "..."

Chu Gia Ngư bỏ nĩa xuống, lặng lẽ cầm khăn giấy lên lau.

Từ Nhập Vọng kinh ngạc: "Hai người có quan hệ gì?"

Thẩm Nhất Cùng đáp: "Quan hệ cha con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!