Tối đó, Chu Gia Ngư cố gắng chắp vá những mẩu chuyện rời rạc của Tiểu Đậu để tìm ra chân tướng sự việc. Nhưng có vẻ những mẩu chuyện này lại thiếu trang quan trọng nhất nên chẳng thể nào ghép thành một quyển sách hoàn chỉnh cả.
Chu Gia Ngư do dự mãi, hôm sau cậu quyết định thỉnh giáo Lâm Trục Thủy. Lâm Trục Thủy dường như đã biết ý định của cậu từ lâu, hắn tiện tay ném cho cậu một tập tài liệu, nói: "Đọc đi."
Chu Gia Ngư cầm quyển tài liệu kia lên xem, phát hiện đó là những trang báo cũ được thu thập lại, nội dung liên quan đến gia đình bốn người và Tiểu Đậu.
Hai vị chủ nhân của Tiểu Đậu đều là nghệ nhân làm búp bê có tên tuổi, trong quá trình làm việc đã đạt được rất nhiều giải thưởng lớn. Hai người quen nhau vì búp bê, hiểu nhau vì búp bê, tình cảm lắng đọng, nước chảy thành sông. Cuối cùng, bọn họ cử hành một đám cưới vô cùng long trọng, bà chủ mang theo những con búp bê của mình về nhà chồng.
Chu Gia Ngư còn phát hiện mối quan hệ giữa Tiểu Đậu và bà chủ hình như có gì đó khác lạ. Bởi vì những bức ảnh của bà chủ đều có hình bóng của cô xuất hiện trong đó. Cô gái trẻ xinh xắn như búp bê im lặng đứng bên cạnh chủ nhân giống như đang làm nền cho bà. Từ lúc bà chủ đạt được giải thưởng đầu tiên, đến khi kết hôn với người mình yêu, Tiểu Đậu chưa bao giờ vắng mặt.
Chu Gia Ngư nhìn thấy ảnh trong lễ cưới, cô dâu chú rể đều yêu nghề nên tiệc cưới cũng mang phong cách búp bê, thậm chí họ còn dành riêng một bàn cho những con búp bê mà cô dâu mang đến.
Chu Gia Ngư lướt qua một trang báo cũ, bỗng chợt nhận ra điều gì. Cậu đếm kỹ, phát hiện chỉ có chín con búp bê được bày trong đám cưới: "Tiên sinh, không phải Tiểu Đậu nói bà chủ mang theo mười con búp bê về nhà chồng à?"
Lâm Trục Thủy ngồi uống trà đối diện Chu Gia Ngư, nghe cậu nói vậy thì bình thản đáp: "Tiểu Đậu là nữ hầu đi theo, cô ta chính là 'búp bê' thứ mười."
Chu Gia Ngư ngẩn ngơ, thoáng hiểu được điều gì. Cậu tiếp tục lật xem mấy bài báo tiếp theo, nhận ra có vài chuyện khác với lời kể của Tiểu Đậu.
Cuộc sống sau khi kết hôn của bà chủ ban đầu rất hạnh phúc, nhưng dần dần giữa hai vợ chồng lại xuất hiện mâu thuẫn, thậm chí có lần còn cãi nhau giữa nơi công cộng.
Chu Gia Ngư hỏi: "Ôi, sao không thấy Tiểu Đậu đâu nữa?" Tiểu Đậu vẫn luôn như hình với bóng bên bà chủ đã mất tăm...
Lâm Trục Thủy: "Cô ta bỏ đi rồi."
Chu Gia Ngư: "Bỏ đi? Tại sao?"
Lâm Trục Thủy cầm tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm, sau đó tiết lộ sự thật mà Chu Gia Ngư không bao giờ ngờ đến: "Bởi vì chủ nhân cô ấy không cần làm búp bê nữa."
Ngay lập tức, Chu Gia Ngư đã hiểu được ẩn ý trong câu nói này. Cậu trợn tròn mắt, thật sự không thể tin nổi: "Ý tiên sinh là... tất cả những con búp bê của bà chủ... đều do Tiểu Đậu làm sao?"
Lâm Trục Thủy gật đầu, hắn nói: "Đây là bí mật giữa Tiểu Đậu và bà chủ, ngay cả người chồng cũng không hề hay biết."
Tình yêu của họ khởi nguồn từ tình yêu công việc, bà chủ đang trong thời kỳ say đắm đương nhiên không dám kể chuyện này cho chồng. Đây cũng là lí do vì sao sau khi kết hôn, bà không còn làm búp bê nữa. Một nghệ nhân chế tạo búp bê chân chính tuyệt đối không thể từ bỏ sự say mê với nghề chỉ vì đã có gia đình được.
Chu Gia Ngư thử hỏi: "Ông chủ biết bà ấy đang giấu giếm mình chuyện gì đó... nên mới cãi nhau?"
Lâm Trục Thủy nhướng mày: "Dù chỉ là suy đoán, nhưng cũng phải 80 - 90%."
Dần dà, khi thấy bí mật của bà chủ sắp bị vạch trần, Tiểu Đậu vốn rất yêu thương chủ nhân không muốn trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc của họ, dằn lòng quyết định bỏ đi.
Trước lúc lên đường, Tiểu Đậu đã làm một con búp bê cuối cùng. Con búp bê ấy giống cô như đúc, mặc quần áo giống cô, để kiểu tóc giống cô, thậm chí Tiểu Đậu còn để lại chiếc kẹp mình đã trân trọng bao nhiêu năm qua cho nó.
"Em đi đây, ngài đừng lo lắng, nếu nhớ em thì ngài hãy nhìn con búp bê này nhé."
- Chu Gia Ngư thậm chí có thể tưởng tượng ra giọng điệu và vẻ mặt của Tiểu Đậu khi nói ra câu ấy. Tâm trạng cậu hơi chùng xuống: "Nhưng tại sao lại xảy ra án mạng?"
Lâm Trục Thủy: "Có lẽ bà chủ đã thật sự xem con búp bê đó là Tiểu Đậu."
Chu Gia Ngư cười khổ.
Tài liệu cho thấy từ khi Tiểu Đậu bỏ đi, tinh thần của bà chủ càng lúc càng không ổn định. Báo chí đưa tin bà làm búp bê nhiều tới mức phát điên, thậm chí bắt đầu không phân biệt được đâu là người đâu là búp bê. Tiểu Đậu đọc được tin tức này trên báo, chắc chắn đã vội vàng quay về, nhưng cô không ngờ rằng mình vẫn chậm một bước.
Hai đứa trẻ tinh nghịch sơ ý làm hỏng con búp bê mà mẹ thích nhất. Người mẹ vốn thần kinh không ổn định nay hoàn toàn sụp đổ, g. iết ch. ết ba người trong nhà, cuối cùng tắm rửa thay quần áo, đau đớn chôn cất Tiểu Đậu của bà.
"Ta biết em sẽ không quay lại..." Khi quỳ giữa bụi hoa hồng nở rộ, người phụ nữ ấy vừa rơi nước mắt vừa ngâm nga hát, "Ta biết em sẽ không bao giờ quay lại nữa..."
Câu chuyện đã dần sáng tỏ, chỉ còn điểm mấu chốt kia
- con búp bê g. iết ch. ết bà chủ mà Chu Gia Ngư nhìn thấy rốt cuộc là thứ gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!