Chương 20: Câu chuyện của búp bê

Chu Gia Ngư bị câu nói của Tiểu Đậu dọa sợ tới mức hít sâu một hơi, vô thức lùi về sau mấy bước.

Thấy phản ứng của cậu, Tiểu Đậu lại cười khúc khích. Ngón tay cô gái vân vê lọn tóc đen nhánh, cô khẽ nghiêng đầu: "Sợ cái gì, tôi không phải ma."

Tiểu Đậu thật sự không phải là ma. Cô có cơ thể, có hô hấp, có bóng dưới chân, có tất cả những điểm đặc thù của người còn sống. Nhưng Chu Gia Ngư lại cảm nhận được ở Tiểu Đậu có gì đó khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cậu chưa kịp lên tiếng, Tiểu Đậu đã nói tiếp: "Trước đây bọn họ hay gọi tôi là Đậu Nhi. Tôi không thích cái tên này nên mới sửa lại là Tiểu Đậu."

Chu Gia Ngư hỏi: "Đậu Nhi?"

Tiểu Đậu đáp: "Phải."

Chu Gia Ngư mất vài giây mới nhận ra ý nghĩa đằng sau cái tên này. Đậu Nhi (dòu ēr) đọc na ná chữ "doll"

- dịch ra nghĩa là "búp bê". Cậu lắp bắp nói: "Chẳng lẽ... cô là..."

Tiểu Đậu chớp chớp mắt, nhưng cô không tiếp lời mà hỏi ngược lại: "Theo cậu nghĩ, tôi là thứ gì?"

Chu Gia Ngư nghiêm túc nhìn Tiểu Đậu, cậu im lặng chốc lát rồi vươn tay về phía đối phương: "Cho phép tôi nhé?"

Tiểu Đậu tưởng Chu Gia Ngư muốn chạm vào da cô để xác định bèn mỉm cười gật đầu. Ai dè Chu Gia Ngư lại bế bổng Tiểu Đậu lên, còn ước lượng cân nặng: "Chắc khoảng 60 ký nhỉ, không giống búp bê mà..."

Mặt Tiểu Đậu lập tức đen thui: "Ai bảo anh tôi 60 ký hả?!"

Bấy giờ Chu Gia Ngư mới nhớ cân nặng của phái nữ là chuyện không thể tiết lộ, cậu bèn vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi nhé, tôi không có ý đó..."

Tiểu Đậu lườm cậu một cái. Chu Gia Ngư vội vàng thả Tiểu Đậu xuống rồi lùi ra sau: "Tuy cô rất giống búp bê, nhưng cô không phải là búp bê."

Tiểu Đậu phủi phủi vạt váy của mình: "Đương nhiên."

Chu Gia Ngư thở phào nhẹ nhõm. Tuy lúc trước cậu đã gặp đám Kumanthong trong vụ Nguyễn Vân Tiệp, nhưng nếu giờ có một con búp bê "sống" đứng trước mặt cậu, cậu vẫn cảm thấy mình sẽ điên luôn.

"Nhưng nếu cô không phải búp bê, tại sao con búp bê kia lại giống cô như đúc..." Chu Gia Ngư chần chờ nói.

Tiểu Đậu nở nụ cười: "Đó là vì tôi có trước, búp bê có sau."

Chu Gia Ngư nghe vậy mới bừng tỉnh. Có lẽ là do bầu không khí trong biệt thự hết sức rùng rợn, cậu còn nhìn thấy những ký ức kinh khủng kia nên mới hiểu nhầm mối quan hệ giữa Tiểu Đậu và búp bê.

Không phải búp bê biến thành Tiểu Đậu, mà vì có sự tồn tại của Tiểu Đậu nên mới xuất hiện một con búp bê giống cô ấy.

Chu Gia Ngư vừa định hỏi thêm, Tiểu Đậu lại nhướng mày: "Cậu đang thi hay tôi đang thi?"

Chu Gia Ngư: "..." Cô gái à cô hung dữ quá.

Vậy nên Chu Gia Ngư đành kể tiếp những gì mình biết. Cậu miêu tả đại khái hiện trường vụ việc, chuyện đứa trẻ chui xuống gầm giường để trốn kẻ sát nhân nhưng cuối cùng vẫn bị kéo ra g. iết chế.t.

Biểu cảm của Tiểu Đậu vẫn luôn bình thản, mãi khi nghe Chu Gia Ngư kể đến đây, ánh mắt của cô mới thoáng thay đổi. Cô cầm một con búp bê trên bàn trà lên, vu. ốt ve mái tóc của nó, thì thầm: "Có lẽ chúng đã sợ hãi lắm."

Chu Gia Ngư: "Ý cô là bọn nhỏ sao?"

Tiểu Đậu: "Phải."

Chu Gia Ngư cười khổ: "Ừ... chúng đã rất sợ hãi."

Dù cậu đã tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng đẫm máu ấy, nhưng dư chấn hãy còn đó chưa tan. Tiểu Đậu hỏi: "Anh có biết tại sao tôi đồng ý cho mọi người đến đây thi đấu không?"

Chu Gia Ngư lắc đầu.

"Bởi vì tôi muốn biết một chuyện." Tiểu Đậu đặt búp bê xuống, nghiêm túc nói, "Tôi muốn biết, con búp bê thứ mười đang ở đâu."

Chu Gia Ngư sửng sốt: "Cô... cũng không biết tung tích của nó ư?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!