Chương 15: Sau vòng sơ tuyển

Skill chọc chó của Thẩm Nhất Cùng hiển nhiên đã đạt tới trình độ thượng thừa, nhìn mặt Từ Nhập Vọng thôi cũng biết anh ta nhất định đã lộn hết cả tiết lên rồi. Chu Gia Ngư còn đang âu sầu, chợt nghe giọng MC đọc tên cậu. Cùng lúc ấy, màn hình hiện cảnh hai mươi khối phỉ thúy được xếp ngay ngắn. Trong đó, khối ngọc màu xanh đế vương của Chu Gia Ngư là nổi bật nhất.

Vì khối ngọc cậu chọn có chất lượng hàng đầu nên tên của Chu Gia Ngư cũng được gọi đầu tiên. Dù nhận thấy người xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt chứa đựng bao cảm xúc khác biệt, Chu Gia Ngư vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Chúc mừng anh Chu Gia Ngư!" Có lẽ do nhìn thấy ngọc màu xanh đế vương quý giá, giọng của MC cũng có vẻ kích động, "Nghe nói từ lúc bắt đầu giải đấu này, đây là lần thứ hai có người tìm được ngọc màu xanh đế vương! Không hổ là đệ tử của Lâm tiên sinh, thực lực của anh làm chúng tôi phải mở mang tầm mắt! Hãy cùng đón xem sự thể hiện của anh ấy ở vòng bán kết nhé!"

"Đố anh ai là người đầu tiên tìm được ngọc màu xanh đế vương?" Thẩm Nhất Cùng hỏi.

Chu Gia Ngư đoán được đáp án: "Là Lâm tiên sinh?"

"Đúng, chính là tiên sinh." Thẩm Nhất Cùng nói, "Hình như năm ấy tiên sinh mới 8 tuổi, thế mà đã phát hiện một khối ngọc tuyệt đẹp trong bãi đá rồi."

Chu Gia Ngư gật gù.

Tên của hai mươi thí sinh lần lượt được công bố. Khối Pha Lê Chủng của Từ Nhập Vọng xếp hạng nhì, nếu không có sự cố ngoài ý muốn là Chu Gia Ngư thì chắc chắn anh ta đã đoạt được vòng nguyệt quế, hèn nào ban nãy Từ Nhập Vọng tức đến nổ phổi.

Hai mươi khối ngọc kia coi như quyết định danh sách thí sinh lọt vào vòng bán kết. Đệ tử của Dương Tử Tuyền là Dương Miên cũng có tên trên đó, hiềm nỗi xếp tận thứ mười mấy. Sau khi danh sách được công bố, cậu chàng bèn rủ đám Chu Gia Ngư đi nhậu.

Thẩm Nhất Cùng hỏi: "Nhậu hả?"

Dương Miên lúng túng cười: "Ừ, nhưng lần này không ăn nấm nữa..." Tuy nấm ngon thật đấy, nhưng lỡ hai người này lại ăn phải nấm độc thì sư phụ chắc chắn sẽ đập cho cậu ta một trận tơi bời.

"Được, mình đi thôi."

"Còn tiên sinh thì sao?" Sau khi cuộc thi kết thúc, Chu Gia Ngư vẫn chưa gặp Lâm Trục Thủy, về khách sạn cũng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

"Chắc tiên sinh đi với mấy giám khảo khác rồi." Thẩm Nhất Cùng nói, "Ban tổ chức có xe đưa đón, anh không cần lo cho ngài ấy đâu."

Chu Gia Ngư nghe vậy mới đồng ý.

Ba người chọn một quán ăn, vừa ăn vừa trò chuyện. Dương Miên kể cậu ta cũng thấy Chu Gia Ngư chọn tảng đá to đùng ấy, còn tưởng Chu Gia Ngư thua chắc rồi. Nào ngờ bên trong thật sự có phỉ thúy, còn là phỉ thúy màu xanh đế vương quý giá nữa chứ.

Tửu lượng của Chu Gia Ngư rất thấp, mới uống hai chai đã chếnh choáng, ngồi trên ghế cười ngu: "Việc này phải cảm ơn Sái Bát của tôi."

Dương Miên: "Cái gì?"

Thẩm Nhất Cùng đang tuốt thịt xiên cũng phải dừng lại: "Anh... phải cảm ơn cái gì?" Cảm ơn... cái ở dưới đ. ũng quần á?

Chu Gia Ngư lúc này mới hiểu ra, cậu giải thích: "À, ý tôi nói là cảm ơn chim của tôi."

Dương Miên: "... Chu Gia Ngư, anh đừng uống nữa."

Thẩm Nhất Cùng: "Mẹ ơi anh đừng rót nữa! Coi chừng về nhà bị tiên sinh đánh chết!"

Chu Gia Ngư trái lại rất nghe lời, ngoan ngoãn bỏ cốc rượu xuống.

Thẩm Nhất Cùng nhìn cậu mà cõi lòng run rẩy, không dám để cậu ngồi lâu thêm nữa, vội vàng tính tiền về khách sạn rồi dỗ cậu đi ngủ.

Chu Gia Ngư: "Cậu về phòng đi, tôi không say mà, tôi sẽ đi ngủ ngay."

"Vậy anh tuyệt đối không được ra khỏi phòng nhé. Nếu tiên sinh về thấy anh say sẽ tức giận đấy."

Chu Gia Ngư gật đầu.

"Tôi về đây, anh nhớ đừng đi ra ngoài, tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi." Thẩm Nhất Cùng dặn đi dặn lại mấy lần.

Chu Gia Ngư thật sự cảm thấy mình không say, chỉ là đầu óc hơi đờ đẫn. Cậu ngồi trên giường một lúc, sau đó lại cười ngu: "Sái Bát, tao thắng rồi."

Sái Bát nói: "Đúng vậy, anh thắng rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!