Chương 113: PN7 - Thẩm Nhất Cùng và 37

Người khác đều là sau khi yêu đương mới lo lắng người yêu ngoại tình , cũng chỉ có Thẩm Nhất Cùng thiên phú dị bẩm còn chưa có yêu đương phải làm một suất ngoại tình trước.

Trần Xiêm bị đẩy ra bây giờ trên mặt một vẻ âm trầm, khiến Thẩm Nhất Cùng cũng có chút ngại ngùng, nói nếu không thôi bỏ đi, tìm không thấy thì tìm không thấy vậy , sau này nói không chừng có cách khác thì sao.

Trần Xiêm lại nói không sao, chỉ là hắn khó chịu tên vương bát đản Từ Nhập Vọng này thôi, mỗi lần làm xong việc đều không chùi đít. Từ Nhập Vọng rất không biết xấu hổ nói: "Cậu lại không thấy qua mông của tôi thì như thế nào biết tôi không chùi á ?"

Trần Xiêm nói: "Cậu nói thêm một câu nào nữa thì tôi chẳng những có thể thấy mông cậu mà còn có thể đối với cái mông đó làm thêm những chuyện khác nữa."

Từ Nhập Vọng cư nhiên lại không phản bác, mà là đối với Thẩm Nhất Cùng chuyển đề tài, nói Trần Xiêm người này khá là đỉnh đấy , hắn cùng với Thẩm Nhất Cùng nhất định sẽ không có việc gì đâu.

Thẩm Nhất Cùng nghe vậy kỳ thật còn có chút lo lắng, nhưng Từ Nhập Vọng cũng vỗ ngực bảo đảm nói khẳng định không thành vấn đề, hắn cũng chỉ đành đồng ý cách nói của Từ Nhập Vọng thôi.

Từ Nhập Vọng nói việc này không nên chậm trễ, tốt nhất nắm chặt thời gian đem chồn tinh kia bắt lại , không bằng liền thừa dịp hôm nay đêm đen gió cao vừa đúng lúc có thể làm bậy.

Thẩm Nhất Cùng còn chưa có hé răng, Trần Xiêm liền tát một cái vào sau lưng hắn, đánh Từ Nhập Vọng đau đến nhe răng trợn mắt, Trần Xiêm sầm mặt nói: "Không nói được tiếng người đúng không?"

Từ Nhập Vọng: "...... được thôi, chờ lát nữa buổi tối cậu liền ở cách vách, làm bộ động tay động chân với Thẩm Nhất Cùng, tâm nhãn con chồn tinh kia so với cây kim còn nhỏ hơn, nếu thật sự có ý với Thẩm Nhất Cùng , khẳng định sẽ xuất hiện."

Thẩm Nhất Cùng vẫn có chút lo lắng: "Chồn tinh kia nhìn có vẻ rất lợi hại, chúng ta đem hắn chọc tức là có thể bắt được sao?"

"Không có việc gì, cậu không phải nói nó mới 73 tuổi sao." Từ Nhập Vọng rất tự tin, "73 tuổi tinh quái, không lợi hại đến vậy đâu......"

Thẩm Nhất Cùng nghe vậy vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra, thấy dáng vẻ tràn đầy niềm tin của Từ Nhập Vọng, đành phải áp xuống bất an trong lòng mình, đồng ý kế hoạch của Từ Nhập Vọng.

Ba người ở khách sạn lên kế hoạch cả một ngày, lại nắm chặt thời gian ở phòng bên cạnh bố trí pháp trận chuyên dùng để bắt chồn, cuối cùng xong hết thảy bèn ngồi một bên bắt đầu chờ màn đêm buông xuống.

Thẩm Nhất Cùng vẫn có chút sợ , bắt đầu uống hai ngụm rượu để tăng thêm can đảm.

Từ Nhập Vọng an ủi Thẩm Nhất Cùng bảo cậu đừng lo lắng, Trần Xiêm sẽ không thật sự làm gì bậy bạ với cậu đâu.

Thẩm Nhất Cùng: "...... tôi không lo lắng cái này."

Từ Nhập Vọng tiếc nuối nói: "À, như vậy sao...."

Trần Xiêm: "...." Từ Nhập Vọng cậu con mẹ nó là đem chỉ số thông minh để làm chất dinh dưỡng cho bộ tóc dài trên đầu hay sao?

Thời gian nhoáng cái đã tới 8 giờ, bên ngoài trời cũng đã tối sầm, Thẩm Nhất Cùng với Trần Xiêm hai người đứng lên đi qua cách vách, để lại Từ Nhập Vọng một người ở đây tùy cơ ứng biến.

Thẩm Nhất Cùng tới phòng bên cạnh, ngồi trên sofa cùng Trần Xiêm mặt đối mặt nhìn nhau, hắn nói: "Cái kia...... Chúng ta phải giả bộ ngoại tình như thế nào đây."

Trần Xiêm thấy dáng vẻ hắn chẵng biết làm sao, bỗng cảm thấy có chút muốn cười: "Chúng ta trước mắt lên giường đi, cậu đừng khẩn trương, tôi sẽ không thật sự đối với cậu làm gì đâu."

Thẩm Nhất Cùng cảm thấy rất xấu hổ, để bạn của Từ Nhập Vọng giúp hắn như vậy, nhưng mà cũng đã tới tình trạng này rồi , chần chờ mãi cũng không quá thích hợp lắm, hắn do do dự dự đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Trần Xiêm.

Dáng vẻ của Trần Xiêm cũng không kém , chỉ là đem so với Từ Nhập Vọng cái loại thuần nam tính thì nhiều thêm vài phần khí chất văn nhã, loại khí chất này cho người ta một cảm giác nhu hòa, phảng phất như một thanh vũ khí sắc bén bị phong ấn trong vỏ.

Thẩm Nhất Cùng ngồi ở đầu giường, Trần Xiêm chậm rãi nhích lại gần, hắn đầu tiên là thử tính hôn trán Thẩm Nhất Cùng, muốn giảm bớt cảm xúc khẩn trương của Thẩm Nhất Cùng, hắn thấp giọng nói: "Đừng sợ, không có việc gì đâu."

Thẩm Nhất Cùng nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt cũng rũ xuống, ra vẻ trấn định ừ một tiếng.

Sau đó Trần Xiêm dùng tay ôm lấy Thẩm Nhất Cùng, môi chậm rãi hạ xuống, hắn hôn rất chậm, cũng phi thường nghiêm túc.

Thẩm Nhất Cùng không tự chủ được muốn lui về sau, lại bị hắn dùng tay ôm lấy, nhưng mà ngay khi môi hai người sắp dán vào nhau, chợt bên cửa sổ cuồng phong gào thét. Trần Xiêm động tác nháy mắt dừng lại, trong giọng nói mang theo ý cười: "Thật sự tới nha."

Con gió này tới cực kỳ đột ngột, lại trực tiếp đem tấm kính pha lê trên ban công thổi nát, tấm màn treo bên cạnh giống hai bàn tay to, trực tiếp bay lên không trung nhào thẳng tới người trên giường.

Trần Xiêm xoay người đứng ở bên mép giường, từ trong lòng móc ra lá bùa, chuẩn bị cùng chồn tinh này phân cao thấp. Ai biết gió trong nháy mắt dừng lại, Thẩm Nhất Cùng cảm thấy trước mặt mình rơi xuống một bóng ma màu đỏ, một giọng nói lạnh băng vang lên: "Muốn chết ??"

Trần Xiêm sắc mặt đại biến, xoay người định lui về phía sau, cả người lại trực tiếp bị tấm màn kia bao vây , hướng tới cửa sổ bay ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!