Chương 112: PN6 - Thẩm Nhất Cùng và 73

Về chuyện cá nhân của Thẩm Nhất Cùng, mọi người ngoài miệng nói là lo lắng, kỳ thật lại thành chuyện bình thường trong nhà.

Ví như mỗi buổi sáng, Thẩm Nhất Cùng ngồi ở cửa hít thở không khí mới mẻ, nhân tiện ăn cơm sáng , Thẩm Nhị Bạch đều sẽ đi đến phía sau hắn, hỏi một câu: "Thẩm Nhất Cùng, tối hôm qua mơ thấy vợ sao?"

Thẩm Nhất Cùng nhất định sẽ phẫn nộ phản kích: "Anh hỏi em làm cái gì, nói cứ như anh tìm được rồi ấy." Thẩm Nhị Bạch cười ha ha, chính là anh tìm được nha.

Thẩm Nhất Cùng nháy mắt héo úa, trông giống một trái cà tím bị phơi quá lâu đến mức đầu cũng rũ xuống, khiến người nhìn thấy hắn cũng phải mềm lòng, hận không thể duỗi tay ở trên đầu hắn vỗ vài cái tựa như đối đãi chó con bị khi dễ trong nhà vậy.

Ánh mắt Thẩm Mộ Tứ từ ái nhìn Thẩm Nhất Cùng , như đang nhìn con trai ngốc của mình cưới không được vợ , nói con trai nghèo ơi, đừng lo nha , nhà chúng ta có đất mà, đến lúc đó cha đem đất bán đi rồi mua cho con một cô vợ nhỏ nhé.

Thẩm Nhất Cùng: "...... Đại sư huynh , anh cũng đừng có mỉa mai em như vậy được không...."

Vốn dĩ lúc trước Thẩm Nhất Cùng đối với chuyện mình yêu đương rất có niềm tin, kỳ thật thì nhân duyên với nữ giới của hắn cũng không tệ chút nào , chỉ là vận khí không tốt, cho nên vẫn luôn không tìm được đối tượng thích hợp. Bọn họ là con cháu thế gia, muốn yêu đương kỳ thật rất đơn giản, nếu thật sự quyết tâm muốn tìm, thậm chí còn có thể tốn chút tiền bao nuôi một tiểu minh tinh xinh đẹp nào đó cũng được.

Đương nhiên là bây giờ Thẩm Nhất Cùng còn trẻ, đối với tự do yêu đương ôm chút kỳ vọng. Bất quá loại kỳ vọng này, sau lần tao ngộ bút tiên hiển nhiên đã tan biến không ít.

"Vì sao lại là 73 tuổi hả ? Vì cái gì là 73 tuổi yêu đương hả ?" Thẩm Nhất Cùng trong lòng hoảng muốn chết, ngoài mặt còn phải làm như không để bụng. Dám ở trước mặt Lâm Trục Thủy nói dối bút tiên không chuẩn, kia chẳng phải chứng tỏ...... lần đó lại thật sự đoán đúng?

Nghĩ đến đây, Thẩm Nhất Cùng lâm vào u buồn .

Người này ấy à , không lo lắng một việc nào còn ổn , một khi lo lắng liền cảm giác đâu đâu cũng đều là ám chỉ cùng nghi ngờ .

Lúc Thẩm Nhất Cùng ăn cơm trưa , nhìn đôi đũa trong tay liền hít ngược một hơi khí lạnh, hắn nói đôi đũa vì sao lại một chiếc cao một chiếc thấp , này có phải chứng minh hắn về sau chỉ có thể cô đơn lẻ bóng.

"Chỉ là bởi vì đũa mới mua cùng đũa trước kia độ cao thấp không nhất trí." Thẩm Mộ Tứ nói :"Em ăn một bữa cơm mà thôi, có thể đừng diễn nhiều như vậy được không hả?"

Cuối cùng Thẩm Nhất Cùng vẫn đi đổi một chiếc có độ cao giống chiếc đũa còn lại , mới đem bữa cơm này ăn cho xong.

Trước khi Chu Gia Ngư xảy ra chuyện, bầu không khí trong nhà đã như thế này, sau khi xảy ra chuyện , vấn đề cá nhân của Thẩm Nhất Cùng càng không có tin tức.

Nhưng nhìn thấy Lâm Trục Thủy một mình cô đơn ở lại , sâu trong nội tâm Thẩm Nhất Cùng lại dâng lên một nỗi lo lắng khó lòng giải thích ...... Lo lắng tình yêu mình mong chờ bấy lâu nay, mang đến không chỉ là khiến mình vui sướng, còn có đau khổ khi ly biệt.

Đoạn thời gian đó , không khí trong nhà vẫn luôn không ổn, ngay cả Tiểu Chỉ cũng không thích nói chuyện nữa . Thẩm Nhất Cùng vốn dĩ nghĩ rằng sẽ thoát khỏi tính trạng này nhanh thôi , nhưng không ngờ sau khi làm tang lễ cho Chu Gia Ngư xong thì vẫn nặng nề như thế. Đặc biệt là mỗi ngày vào lúc ăn cơm, mọi người ở trên bàn cơm đều không nói một lời nào.

Ngay từ ban đầu Tiểu Chỉ sẽ khóc lóc đòi tìm Chu Gia Ngư, sau lại biết được Chu Gia Ngư sẽ không bao giờ trở về nữa , liền cả ngày đều ở trong phòng ngủ của Chu Gia Ngư , rất ít khi thấy được bóng dáng nó ở nơi khác.

Ở mặt khác , mấy sư huynh cũng bắt đầu nhận một lượng lớn các loại lung tung án tử phải chạy ra ngoài làm việc, Thẩm Nhất Cùng liền nghĩ, dứt khoát chính mình cũng đi ra ngoài du lịch đi. Thẩm Nhất Cùng nói đi là đi, sau khi chào Lâm Trục Thủy một tiếng , liền vác hành lý xuất phát.

Hiện tại nghĩ lại, nếu có một số việc đã sớm chú định tốt, ví như địa điểm thứ nhất đi là Đông Bắc, lại tỷ như trong mộ gặp được vị Chồn 73 tuổi kia.

Sau khi cùng Từ Nhập Vọng từ trong huyệt mộ chạy ra, Thẩm Nhất Cùng liền phát hiện Từ Nhập Vọng người này thật sự là không đáng tin chút nào , hai người chật vật ngồi xe lửa màu xanh về tới xã hội hiện đại. Dọc theo đường đi, trong đầu hắn đều là gương mặt xinh đẹp mình đã nhìn thấy trong huyệt mộ kia , Thẩm Nhất Cùng giống như bị yểm bùa vậy , qua vài ngày gương mặt đó mới dần dần nhạt đi trong đầu hắn.

"Thẩm Nhất Cùng , rốt cuộc ở trong mộ cậu đã nhìn thấy cái gì vậy ?" Từ Nhập Vọng thấy dáng vẻ Thẩm Nhất Cùng mất hồn mất vía nhiều ngày, rất là kỳ quái, "Cậu cái dạng này rất giống bị người câu mất hồn đó biết không ???"

Thẩm Nhất Cùng nói: "Tôi gặp một yêu tinh tuyệt diễm......"

"Có bao nhiêu diễm?" Từ Nhập Vọng hỏi.

"Đó tương đương với mỹ diễm ." Thẩm Nhất Cùng nói, "Rất khó để người bần cùng ngôn ngữ như tôi hình dung ra được ."

Từ Nhập Vọng nói: "Vậy cậu cùng nàng đã xảy ra chuyện gì sao ?"

Mặt Thẩm Nhất Cùng đỏ ửng : "Tôi có chút không nhớ rõ, dù sao tôi chỉ nhớ được hắn hình như nắm tay của tôi......"

Từ Nhập Vọng thương hại nhìn Thẩm Nhất Cùng: "Cậu thật đáng thương, dắt cái tay mà cũng kích động đến vậy."

Thẩm Nhất Cùng: "......"

Từ Nhập Vọng: "Cậu nói thẳng đi, cậu đời này đã nắm tay sinh vật giống cái nào rồi ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!