Chỉ thấy Lâm Giác đột nhiên bộc phát , ôm chặt Tiểu Kim Long . Tiểu Kim Long hiển nhiên bởi vì động tác của Lâm Giác mà sửng sốt trong chốc lát .
Sau đó cảnh tượng khiến mọi người không còn lời nào để nói đã xuất hiện, chỉ thấy Lâm Giác dùng tay v. uốt ve cánh tay của Tiểu Kim Long , sau đó bật cười, cô nói: "Ai nha, người trẻ tuổi làn da thật tốt, sờ lên mịn màng lắm nha......."
Tiểu Kim Long tựa hồ có vẻ bất đắc dĩ, bắt lấy tay cô rồi tính toán đưa cô về phòng ngủ, kết quả dọc đường đi hai người lôi lôi kéo kéo, nửa ngày cũng đi không nổi. Cuối cùng Tiểu Kim Long trực tiếp ôm ngang Lâm Giác rồi xoay người đi lên lầu.
Mà trong toàn bộ quá trình này , Lâm Giác quả thực rất giống một tên thái , cười hì hì , còn dùng mặt cọ cọ ngực Tiểu Kim Long, rồi dùng tay vỗ vỗ nói so với tôi còn lớn hơn nữa nha .
Mọi người xem đến đây, yên lặng đem ánh mắt chuyển qua bộ phận nào đó của người nào đó .
Tiểu Kim Long tuy là mặt vô biểu tình, nhưng Chu Gia Ngư thấy rõ ràng trên trán hắn đã nổi gân xanh , Lâm Giác ở bên cạnh xấu hổ cười, nói: "Đừng so đo với tôi , tôi uống say, cái gì cũng không biết......" giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ khi bắt gặp ánh mắt đang trừng của Tiểu Kim Long. Cuối cùng thì cô cũng tịt ngòi không nói nữa.
Dáng người Tiểu Kim Long vừa rồi mọi người đều đã thấy , cơ ngực đích xác rất đẹp, nhưng nếu nói so với Lâm Giác lớn thì tuyệt đối là không có khả năng, cũng tại Lâm Giác say xĩn mới có thể không biết xấu hổ đem lời lưu manh như vậy nói ra.
Xem đến đây, Lâm Giác yên lặng lấy khăn giấy bắt đầu lau mồ hôi lạnh trên trán, cô nhỏ giọng nói: "Đừng xem nữa......"
Tiểu Kim Long lạnh lùng nói: "Cô nhận ?"
Lâm Giác nói: "Ngươi muốn ta nhận cái gì? Con trong bụng của ngươi không có khả năng là của ta......"
Tiểu Kim Long : "......"
Chu Gia Ngư ở bên cạnh muốn cười, Lâm Giác lúc này còn cãi bướng, hoàn toàn khơi dậy phẫn nộ trong lòng Tiểu Kim Long , chỉ thấy tay hắn vừa động, hình ảnh lại lần nữa tiếp tục . Bất quá trong nháy mắt, Lâm Giác cùng Tiểu Kim Long đã tới trước cửa phòng ngủ, Tiểu Kim Long đẩy cửa ra trực tiếp đi vào.
Lâm Giác trừng lớn mắt, hô hấp ngừng lại, vẻ mặt khẩn trương muốn chết , hiển nhiên là cô sợ bản thân cùng Tiểu Kim thật sự phát sinh chuyện gì đó . May mắn chính là, hai phút sau, Tiểu Kim Long từ phòng ngủ đi ra .
Nhìn thấy Tiểu Kim Long đi ra cửa , mọi người đều thở phào..
Nhưng mà hơi thở này vừa mới ra , liền lập tức xông lên nữa , chỉ thấy vốn dĩ Lâm Giác đang nằm trong phòng ngủ, thất tha thất thểu từ trong phòng vọt ra, một tay bắt được eo Tiểu Kim Long, thét chói tai nói đừng đi ... trong phòng có quỷ ...
Động tác Tiểu Kim Long dừng lại, xoay người: "Nơi nào có quỷ?"
"Trên nóc nhà, trên nóc nhà...." Trong video, vẻ mặt Lâm Giác có thể dùng nhu nhược đáng thương để hình dung, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ làm loạn vừa rồi, hơn nữa từ trước đến nay cô luôn là tác phong cường thế, đối với cô như vậy Tiểu Kim Long lập tức mềm lòng, hắn nói, "Đừng sợ, không có quỷ, tôi đi vào phòng với cô ."
Lâm Giác gật đầu thật mạnh, lôi kéo Tiểu Kim Long vào phòng. Tay Lâm Giác run rẩy bắt đầu châm không biết bao nhiêu điếu thuốc, nhưng lần này lại run đến lợi hại, vẫn chưa thể châm thêm điếu nào .
Lần này , sau khi Tiểu Kim Long đi vào phòng thì không còn ra nữa, trong khi đó , trong phòng lại truyền đến vài tiếng rống giận của hắn : "Lâm Giáccc..." còn có tiếng cười hả hê của Lâm Giác : "Nhãi ranh, ngươi chạy đi đâu mà chạy a!"
Ngoài phòng cuồng phong gào thét, sấm sét ầm ầm, giông bão mưa to một đêm cũng chưa từng ngưng . Chu Gia Ngư đêm qua còn đang suy nghĩ , đang là mùa đông như thế nào trời lại mưa, kết quả hôm nay đã gặp được người cho cậu đáp án.
Thẳng đến sáng ngày hôm sau, Tiểu Kim Long mới từ trong phòng Lâm Giác đi ra. Lúc hắn đi ra có thể nói là phi thường chật vật, quần áo nhăn dúm, đi đường còn lảo đảo vài bước, vốn dĩ gương mặt vô cảm bây giờ lại cau mày, mà nửa giờ sau Lâm Giác cũng từ phòng ngủ mình đi ra , xem dáng vẻ thần thanh khí sảng của cô , hoàn toàn không giống người tối hôm qua say rượu.
Lúc này, mọi người hoàn toàn nói không ra lời nữa . Vẻ mặt Lâm Giác thập phần đau khổ, nói: "Việc cũng đã đến nước này, ngươi tính làm sao đây ?"
Vẻ mặt Tiểu Kim Long nhàn nhạt, lời nói ra lại kinh thế hãi tục: Long tộc chúng tôi trước nay đều giữ mình trong sạch, tôi còn mới vừa thành niên, cô chiếm tiện nghi của tôi , không chịu trách nhiệm với tôi , là không được."
Chu Gia Ngư: "......" Thần con mẹ nó giữ mình trong sạch, long tính sinh chẳng lẽ chỉ là truyền thuyết sao, các ngươi rùa đen cũng hạ thủ được còn không biết xấu hổ nói giữ mình trong sạch.
Hiển nhiên Lâm Giác có cùng suy nghĩ với Chu Gia Ngư , cô đang muốn mở miệng phản bác, liền thấy Tiểu Kim Long giơ tay ngăn lại : nghĩ kỹ trước khi nói , bôi nhọ Long tộc chúng tôi, tuy rằng tôi không ngại, nhưng những người trong Long tộc có để ý không, tôi cũng không biết."
Lâm Giác nháy mắt sụp đổ , lá gan cô có lớn cũng không dám mắng chửi rồng a, mỗi khi Tiểu Kim Long tức giận là bên ngoài trời sẽ mưa ầm ầm , cô thật sự chịu không nổi.
"Cụ thể thì chịu trách nhiệm như thế nào ?" Lâm Giác cũng biết chính mình không xong, cuối cùng xem như nhận mệnh, nói, "Ngươi nói đi ?"
Ánh mắt Tiểu Kim Long từ trên người Chu Gia Ngư với Lâm Trục Thủy dạo qua một vòng, nói: "Cùng tôi đi lãnh chứng."
Lâm Giác lập tức ngồi thẳng người , đôi mắt trừng đến muốn rớt ra ngoài : "Lãnh chứng? Ngươi hiện tại chứng minh thư cũng không có , ta làm sao cùng ngươi lãnh?"
"Tôi có." Tiểu Kim Long móc ra một tờ giấy chứng nhận, thảy lên trên bàn, "Tôi hiện tại cũng không phải không hộ khẩu nha ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!