Ngày Chu Gia Ngư với Lâm Trục Thủy kết hôn , mấy lão làng trong giới phong thuỷ đều đến chúc mừng. Phần lớn những người này Chu Gia Ngư đều không quen biết, nhưng vẫn có một vài gương mặt trông khá quen thuộc, ví như vị hòa thượng Tuệ Minh đã siêu độ cho oan hồn ở cây cầu xảy ra tai nạn xe trước đây.
"Lâm tiên sinh." lần này Tuệ Minh đến trên người bận thường phục, nhưng khí chất độc nhất vô nhị trên người hắn lại vẫn hấp dẫn người như vậy, hắn nói, "Đã lâu không gặp ."
"Đã lâu không gặp ." Lâm Trục Thủy cũng vươn tay làm một động tác chắp tay trước ngực, xem như đáp lễ với hắn.
Một mái tóc bạc của Lâm Trục Thủy hiển nhiên là nói cho người xung quanh biết trên người anh đã xảy ra không ít chuyện, nhưng Tuệ Minh lại không hỏi tới , mà quay đầu nhìn về phía Chu Gia Ngư nhẹ giọng nói: "Vị tiên sinh này , hơi thở trên người có chút quen thuộc, chúng ta có từng gặp qua ở đâu không?"
Lâm Trục Thủy nói: "Hai người đúng là đã từng gặp qua."
Tuệ Minh nói: "hửm......"
Lâm Trục Thủy nói: "Anh còn nhớ rõ vòng tay mà anh đưa cho tôi không ?."
Tuệ Minh trong mắt toát ra một chút không thể tưởng tượng: "Chẵng lẽ ?"
Lâm Trục Thủy gật đầu.
Ánh mắt Tuệ Minh sáng ngời, đang muốn tiếp tục đặt câu hỏi, lại bị Lâm Trục Thủy duỗi tay ngăn cản: "Tôi cũng sắp kết hôn rồi , quà cưới đâu?"
Tuệ Minh không nghĩ tới Lâm Trục Thủy cư nhiên da mặt lại có thể dày như vậy , cái này làm cho hắn nhớ tới lần trước bị Lâm Trục Thủy ép lấy mất hai chiếc vòng gỗ đàn châu làm lễ gặp mặt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "...... Lâm Trục Thủy, tôi vừa rồi trên đường còn đang nghĩ anh vì cái gì mà phát thiệp mời cho tôi , kết quả vậy mà vì tống tiền hả ?"
Vừa rồi còn gọi Lâm tiên sinh , lúc này lại tức giận đến bắt đầu gọi thẳng tên Lâm Trục Thủy.
"Có hay không?" Lâm Trục Thủy một chút cũng không định buông tha .
"Có cũng không phải cho anh ." Khuôn mặt Tuệ Minh thanh tú tuấn lãng lại bị Lâm Trục Thủy chọc tức đến có phần hung dữ , "Còn anh , tính khi nào cho đồ đệ của tôi quà gặp mặt đây ?"
Lâm Trục Thủy nói: "Anh lại không mang đồ đệ theo , mặt còn chưa thấy, nơi nào có quà gặp mặt?"
Tuệ Minh không còn lời nào để nói, chỉ có thể tức giận tùy tay ném quà cưới qua, thở hổn hển xoay người đi, nói anh có bản lĩnh đừng tới chùa của tôi , bằng không tôi nhất định lột xuống mấy tầng da của anh .
Chu Gia Ngư ở bên cạnh nhìn hai người này cảm thấy thật sự là quá buồn cười, không nghĩ tới Lâm Trục Thủy còn có một mặt trẻ con như vậy.
Mở hộp quà của Tuệ Minh ra, bên trong là một khối hổ phách chất lượng cực tốt, bên trong hổ phách có một con tiểu trùng phi thường xinh đẹp. Con tiểu trùng này Chu Gia Ngư chưa bao giờ gặp qua, nhưng từ ngoại hình xem ra có vẻ giống một con bướm, trên cánh lộ ra ánh lam nhàn nhạt, hoàn chỉnh bị phong kín bên trong khối hổ phách, có thể nói là mảy may mà có được , mỗi một chỗ đều có thể nhìn đến rõ ràng .
"Đây là sâu gì ạ ?" Chu Gia Ngư v. uốt ve khối hổ phách hỏi.
Lâm Trục Thủy nói: " Loại sâu này gọi là Lam Thấm , nghe đồn chỉ cần đặt ở trong gối , là có thể mơ thấy người mình nghĩ đến, để giải nỗi khổ tương tư." Anh nhìn khối hổ phách, mở miệng than nhẹ một tiếng.
Xem ra Tuệ Minh cũng nghe nói về chuyện của anh nên mới tặng khối đá này.
Lúc ấy vì tìm Chu Gia Ngư, Lâm Trục Thủy dùng hết biện pháp, cũng không có tinh lực để giấu mọi người xung quanh.
Lúc này hắn đột nhiên kết hôn với Chu Gia Ngư, một ít người biết được người trùng tên trùng họ lại không cùng một người, tự nhiên ở trong đầu sẽ não bổ ra một ít cốt truyện kỳ kỳ quái quái tỷ như cái gì cẩu huyết thế thân linh tinh này kia .
Lâm Trục Thủy lại không thể cùng mọi người giải thích, bởi vì việc Chu Gia Ngư sống lại là bí mật không thể nói, nếu như bị người ngoài biết được , chỉ sợ là sẽ đem tới tai hoạ, cho nên ở việc này, chỉ có thể ủy khuất Chu Gia Ngư.
Buổi hôn lễ này Lâm Giác đại diện bên nhà trai , cô bận một bộ sườn xám xinh đẹp , đẹp như một đóa hoa nở rộ , chỉ là nhìn từ xa, cũng phảng phất có thể ngửi thấy hương thơm mê người , cô hướng về phía Chu Gia Ngư và Lâm Trục Thủy vẫy tay, lại dặn dò hai người một ít những việc cần chú ý.
Chu Gia Ngư lần đầu tiên kết hôn, khẩn trương muốn chết , trên mặt lại còn phải cố giữ vẻ bình tĩnh.
Lâm Trục Thủy quay sang giúp Chu Gia Ngư sửa sang nơ trên cổ , ôn thanh nói: "Sao lại bắt đầu sợ rồi ."
Chu Gia Ngư nói: "Em không sợ đâu ."
Lâm Trục Thủy nói: "Không sợ thì em run cái gì?"
Hai người nói xong vài câu , Chu Gia Ngư đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc, lại nghỉ nghĩ , nhớ tới cuộc đối thoại này hình như đã từng nói qua khi họ quen biết trước đây .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!