Chương 11: Chuẩn bị thi đấu

Khi Lâm Trục Thủy bước vào phòng bệnh, Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng đang nằm chèo queo trên giường.

Mu bàn tay hai người vẫn cắm kim truyền dịch, thấy Lâm Trục Thủy đến, đứa nào cũng làm mặt lấy lòng với hắn… hoàn toàn quên mất Lâm Trục Thủy không hề nhìn thấy biểu cảm của bọn họ.

"Nấm ngon không?" Đôi môi mỏng của Lâm Trục Thủy hé mở, giọng điệu không quá lạnh lùng nhưng vẫn khiến hai tên kia hơi chột dạ.

"Không ạ!" Hai người kiên trì nói dối.

"Có muốn ăn thêm một bữa nữa không?" Lâm Trục Thủy lại hỏi.

"Không ạ!" Y chang học sinh tiểu học bị mắng, nếu không phải đang nằm trên giường, phỏng chừng Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng đã cúi đầu nhìn chân mình rồi.

"Hay là tôi đặt cơm hộp cho các cậu đổi khẩu vị nhé?" Âm thanh của Lâm Trục Thủy rất ôn hòa, ai không biết còn tưởng hắn thật sự quan tâm hai bệnh nhân tội nghiệp kia.

"Không ăn đâu, tôi biết sai rồi mà tiên sinh!" Thẩm Nhất Cùng nước mắt lưng tròng, "Tôi sẽ không bao giờ ăn bậy bạ nữa!"

Lâm Trục Thủy lạnh lùng nói: "Các cậu nên cảm thấy may mắn, cuộc thi sắp bắt đầu rồi."

Chu Gia Ngư bị la, từ đầu tới cuối đều im ru như gà rù. Cậu thậm chí còn sờ mông Lâm Trục Thủy, không bị hắn chặt tay là đã cám ơn trời đất.

Lâm Trục Thủy cũng không mắng mỏ nữa, sau khi dặn bọn họ xuất viện phải về khách sạn ngay thì quay lưng đi thẳng, hình như hắn giận thật.

Thẩm Nhất Cùng nằm trên giường tuyệt vọng hỏi: "Chu Gia Ngư, anh đã làm gì khiến tiên sinh tức giận đến nông nỗi này?"

Chu Gia Ngư nghĩ thầm, tôi không cố ý, tôi cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ. Cậu ỉu xìu đáp: "Tôi chẳng làm gì cả, chỉ vỗ mông tiên sinh một tý thôi."

Thẩm Nhất Cùng: "…"

Chu Gia Ngư hỏi: "Sao cậu im lặng vậy?"

Thẩm Nhất Cùng quẹt quẹt mũi: "Anh còn sống đấy à? Hay thật ra anh đã chết, tôi chỉ đang nhìn thấy linh hồn anh mà thôi."

Chu Gia Ngư: "…"

Đắc tội tiên sinh mà giờ này vẫn còn sống nhăn răng, Chu Gia Ngư cảm thấy mình đúng là phúc mấy đời. Cậu rúc vào chăn, giọng khàn khàn: "Cậu nói xem, nếu tôi thua…"

Thẩm Nhất Cùng ném cho cậu một ánh mắt thương hại: "Nếu lúc trước tiên sinh còn có thể bỏ ra ít tiền ship anh về nhà, còn bây giờ ấy à, chắc là…"

Chu Gia Ngư: "Chắc là?"

Thẩm Nhất Cùng đáp: "Chắc là sẽ chôn anh ở Vân Nam luôn."

Chu Gia Ngư: "…"

Thẩm Nhất Cùng nói: "Nhưng nể tình chúng ta cùng nhau trúng thực, sau khi hỏa táng xong, tôi sẽ cố gắng hốt tro của anh bỏ vào bình gốm ship về."

Chu Gia Ngư: "Thế thì cảm ơn cậu nhiều lắm."

Thẩm Nhất Cùng: "Anh khách sáo quá."

Chu Gia Ngư càng cảm nhận được sự bi thương khó tả.

Hai ngày sau, ba người mệt mỏi xuất viện. Lâm Trục Thủy đương nhiên không đến, cuối cùng Dương Tử Tuyền vẫn là người lái xe đưa bọn họ về khách sạn.

Trên xe, Dương Tử Tuyền hỏi: "Ngày mai thi rồi, mấy đứa đã chuẩn bị xong chưa?"

Dương Miên đáp ngay: "Xong rồi ạ!"

Chu Gia Ngư: "Tôi cũng vậy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!