Dương Tử Tuyền và Lâm Trục Thủy là người quen cũ. Cả hai hàn huyên những chuyện đã xảy ra, lại trao đổi tin tức sau cuộc thi. Đương nhiên phần lớn thời gian là Dương Tử Tuyền nói, còn Lâm Trục Thủy chỉ trả lời ngắn gọn.
Cuối cùng Lâm Trục Thủy chào tạm biệt để về phòng, Dương Tử Tuyền có vẻ không nỡ nhưng cũng đành chịu. Nếu Lâm Trục Thủy nhìn thấy ánh mắt quyến luyến của ông ta, bảo đảm sẽ nổi da gà đầy người…
Lâm Trục Thủy đi rồi, Dương Tử Tuyền bèn dặn dò đồ đệ của mình nhất định phải thể hiện thật tốt trước mặt Lâm Trục Thủy, ông còn hỏi cậu ta có giới thiệu đàng hoàng lúc đi đón Lâm Trục Thủy không.
Dương Miên nghe mà ngơ ngác: "Nhưng chẳng phải trước đó sư phụ đã gọi điện thoại cho Lâm tiên sinh rồi sao?"
Dương Tử Tuyền: "Gọi điện thoại? Bao giờ?"
Dương Miên ngạc nhiên nói: "Vừa gặp con thì Lâm tiên sinh đã nhận ra con rồi. Con có hỏi tại sao Lâm tiên sinh biết, ngài ấy bảo là sư phụ gọi điện thoại báo."
Dương Tử Tuyền hiểu ngay, cười khổ đáp: "Ta có gọi điện thoại cho Lâm tiên sinh đâu, ta thậm chí còn không biết số của ngài ấy nữa kìa."
Dương Miên choáng váng. Dương Tử Tuyền lại nói: "Lâm Trục Thủy nổi tiếng là thích thanh tịnh, dễ gì mà liên lạc được, ôi… đồ đệ ngốc của ta."
"Thế… thế ngài ấy tính ra được thân phận của con ư?"
Dương Tử Tuyền gật đầu, ông thở dài rồi vỗ vỗ vai đồ đệ ngốc của mình: "Con phải làm thân với hai đồ đệ mà Lâm tiên sinh dẫn theo đấy, sau này chắc chắn có lợi!"
Dương Miên cũng gật đầu lia lịa. Nghe lời dặn dò của sư phụ, tối hôm ấy cậu chàng đến chỗ Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng mời hai người đi ăn khuya. Thẩm Nhất Cùng nghe xong thì lập tức đồng ý, kéo Chu Gia Ngư ra khỏi khách sạn.
"Lỡ tiên sinh biết rồi tức giận thì sao?" Chu Gia Ngư hơi lo lắng.
"Không sao đâu, yên tâm." Thẩm Nhất Cùng nói, "Tuy bình thường tiên sinh rất nghiêm khắc với bọn tôi, nhưng ở ngoài chỉ cần không gây chuyện lớn là ổn."
Chu Gia Ngư hỏi: "Chuyện lớn? Các cậu từng gây ra chuyện gì ghê gớm lắm à?"
Thẩm Nhất Cùng có vẻ lúng túng, cậu ta không chịu kể tiếp, chỉ dặn Chu Gia Ngư uống ít bia rượu.
Dương Miên đi bên cạnh cười: "Hai người thân nhau quá."
Thẩm Nhất Cùng: "Hừ, tôi thân với anh ta hồi nào."
Chu Gia Ngư: "…" Thẩm Nhất Cùng, cậu là công chúa nhỏ tsun hả?
Ba người vừa đi vừa tán gẫu, đến một quán ăn khuya gần khách sạn.
Thẩm Nhất Cùng hỏi Dương Miên đã đến đây bao lâu, Dương Miên nói: "Cũng được một tuần rồi, sư phụ bảo đến sớm để thăm dò tình hình."
Thẩm Nhất Cùng: "Vậy mọi người có phát hiện được gì không?"
Dương Miên bật cười: "Hai anh là đối thủ cạnh tranh của tôi mà, dù có phát hiện được gì thì tôi cũng không nói đâu."
Thẩm Nhất Cùng gật gù: "Ừ nhỉ."
Ăn khuya thì phải ăn ở mấy quán lề đường mới đúng điệu, Dương Miên chọn vài món, còn giới thiệu với Thẩm Nhất Cùng và Chu Gia Ngư: "Tổ chức thi vào tầm này lại vừa hay, tháng Bảy là mùa nấm ở Vân Nam. Nấm ở đây ngon lắm, tôi đã ăn mấy ngày liền rồi!"
Chu Gia Ngư rất thích ăn nấm, cậu hỏi: "Thế có loại nào ngon?"
"Đã đến đây thì chắc chắn phải ăn thử nấm Kiến Thủ Thanh (*), bảo chủ quán xào kỹ một tý là ok!" Dương Miên khoái chí gọi thêm mấy chai bia và một ít đồ chua: "Sư phụ tôi không thích ra ngoài ăn, bình thường tôi toàn phải đi một mình, hôm nay cuối cùng cũng có bạn."
(Nấm Kiến Thủ Thanh/ Lurid Bolete: Một loại nấm dại rất ngon nhưng phải nấu thật chín và cực kỳ dễ nhầm với các loại nấm độc cùng họ Bolete khác)
Thẩm Nhất Cùng cười: "Vậy cũng không được uống nhiều, coi chừng sư phụ bọn mình giận."
Dương Miên gật đầu: "Đúng, mỗi người một chai, uống xong thì ngưng."
Chợ đêm ở đây người đến người đi, cũng khá náo nhiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!