Lần thứ hai quay lại trên phố, Chu Gia Ngư vẫn không phát hiện bóng dáng của bất cứ một ai. Bầu trời mang một màu ảm đạm, hoa tuyết vẫn lất phất rơi, vương trên tóc, trên mu bàn tay của Chu Gia Ngư. Cảm giác khi tuyết chạm vào da thịt có chút kỳ lạ, Chu Gia Ngư đưa tay lên xem, phát hiện trong tuyết xen lẫn thứ gì như tro tàn, khiến cậu nhớ đến hôm mọi người cúng bái tổ tiên, đốt giấy tiền xong cũng để lại thứ tro y hệt.
Một thân một mình đứng trên phố xa vắng tanh khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi. Sái Bát động viên Chu Gia Ngư hãy cố gắng giữ bình tĩnh, nó nói bọn Lâm Trục Thủy nhất định sẽ nghĩ ra cách đưa cậu trở về, dặn cậu chú ý tình hình xung quanh.
Chu Gia Ngư tìm một quầy hàng kín đáo rồi ngồi xuống. Hàng quán ở đây giống hội chùa như đúc, thậm chí vài máy bán hàng hãy còn hoạt động.
Chu Gia Ngư bắt gặp một cái máy làm kẹo bông gòn đang mở, cậu tìm niềm vui trong nỗi buồn, múc một ít đường bỏ vào rồi bắt đầu quấn kẹo.
Sái Bát thấy thế thì trợn tròn mắt: "Sao anh tỉnh quá vậy?!"
Chu Gia Ngư: "... Chứ bây giờ tao phải làm gì?"
Sái Bát: "..." Cũng đúng.
Có việc để làm thì tinh thần cũng minh mẫn hơn, Chu Gia Ngư hỏi Sái Bát về tình hình hiện tại của mình. Theo lời giải thích của trym nhỏ, đây là khu vực giao thoa giữa nhân gian và âm phủ, thỉnh thoảng sẽ có âm sai áp giải những linh hồn phải đi đầu thai ngang qua nơi này.
Chu Gia Ngư là linh hồn của người còn sống, có nhân khí nên rất dễ bị âm sai phát hiện, bởi vậy Sái Bát mới bắt cậu bôi tro nhang lên trán để che giấu khí tức.
"Ban nãy tao nhìn thấy âm sai?" Chu Gia Ngư nhớ lại những bóng đen quái đản nọ.
"Không phải." Sái Bát đáp, "Nơi đây được xem là vùng đất hoang, không chỉ có âm sai mà còn có những thứ bẩn thỉu thích ăn hồn phách. Bọn chúng rất độc ác, thậm chí đôi khi còn cấu kết với nhau tập kích âm sai, cướp đoạt linh hồn... Ôi chao, nói trắng ra thì ở đây còn nguy hiểm hơn cõi âm, nếu linh hồn bị ăn thì không đầu thai được nữa."
Sau khi nghe xong, Chu Gia Ngư nghĩ mình phải cảm thấy sợ hãi mới phải, cơ mà cậu vẫn bình chân như vại, thậm chí còn ăn một miếng kẹo bông màu hồng: "Vậy giờ chúng ta trốn ở đâu?"
"Chọn chỗ nào loanh quanh đây thôi, đừng đi xa không Lâm Trục Thủy lại không tìm được." Nghe Sái Bát nói thì hẳn là nó tin tưởng Lâm Trục Thủy lắm, còn chắc chắn rằng hắn nhất định sẽ cứu được Chu Gia Ngư.
Đương lúc nói chuyện, xa xa lại truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, âm thanh đều đều vang vọng khiến người nghe có cảm giác buồn ngủ. Chu Gia Ngư nghe thấy, nhanh chóng trốn ra sau bàn.
"Các... cách... cách..."
Tiếng động liên miên không dứt, Chu Gia Ngư núp trong góc, nhìn đối phương từ từ đến gần.
Một đội ngũ khoảng hơn mười người lướt qua trước mặt Chu Gia Ngư, cậu không nhìn thấy rõ mặt họ. Bước đi của họ cứng đơ, dường như không có thần trí, chỉ có người gõ mõ dẫn đầu là động tác khá linh hoạt. Con đường không dài, đoàn người nhanh chóng tiến đến cuối đường, sắp sửa biến mất khỏi tầm nhìn của cậu. Chu Gia Ngư vừa định thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy đội ngũ đột ngột dừng lại, thủ lĩnh âm sai chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cậu.
Chu Gia Ngư cứng đờ.
Âm sai rõ ràng đã phát hiện điều gì, nghiêng đầu nhìn, sau đó chậm rãi quay người, từ từ bước đến. Khác với tưởng tượng của Chu Gia Ngư, âm sai trông như một u hồn không có thần trí, khi âm sai tới gần, Chu Gia Ngư mới nhìn thấy gương mặt đối phương. Gọi là mặt nhưng thực chất giống một miếng da có mắt mũi miệng, tuy ngũ quan đầy đủ nhưng trông rất rùng rợn, y như hình nộm.
Cánh tay Chu Gia Ngư nổi da gà, cậu nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi Sái Bát: "Nó đang tìm tao à?"
Sái Bát: "Hình như là vậy..."
Chu Gia Ngư: "Vậy tao bỏ chạy nhé? Tao có chạy lại nó không?"
"Bảo đảm anh không thoát được đâu, khoan đã... Chu Gia Ngư..."
Chu Gia Ngư nghe giọng nói sợ hãi của Sái Bát liền hỏi: "Sao thế?"
Sái Bát run rẩy: "Anh... anh đừng ngẩng đầu lên."
Chu Gia Ngư: "..." Cậu vốn không có ý định ngẩng đầu lên, nhưng Sái Bát vừa nói câu này, cậu mới thấy có gì đó sai sai. Cổ cậu lành lạnh, giống như... giống như có thứ gì đang đậu trên đó vậy.
"Cái gì đấy?" Chu Gia Ngư đã đơ như khúc gỗ.
Sái Bát: "... Khó tả lắm."
Chu Gia Ngư cảm thấy cậu không tiếp thu nổi, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn từ từ ngẩng đầu lên. Ngay khi nhìn thấy nó, Chu Gia Ngư thậm chí muốn tạ ơn trời đất vì mình đang trong trạng thái hồn phách, cậu hoài nghi nếu bây giờ mình là người sống thì chắc đã vãi cả linh hồn ra ngoài rồi.
Một con chó màu đen to tướng đang lơ lửng trên đầu cậu, mặt nó gần giống như mặt người, nhưng đôi mắt chỉ còn lại tròng trắng. Nó đang thè lưỡi, chảy đầy nước dãi, cặp mắt đục ngầu chìn Chu Gia Ngư chằm chằm, hai cái móng vuốt đã bám lên vai cậu từ lúc nào không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!