Chương 47: Về Nhà

Thi thể bị kẹt giữa khối băng đang chậm rãi vặn vẹo. Động tác của bọn họ rất nhẹ nhưng vì đang tập trung quan sát nên Chu Gia Ngư có thể chứng kiến rõ ràng.

Sâu bên trong tảng băng có một cành cây tuyệt đẹp, có lẽ đó chính là cành của tổ thụ mà Từ Kinh Hỏa đã chặt.

"Làm sao bây giờ?" Chu Gia Ngư luống cuống hỏi.

"Đành đưa về hết thôi." Lão Từ bất đắc dĩ thở dài, "Mấy đứa trẻ vô tội gặp phải tai bay vạ gió." Nhóm sinh viên chỉ ra ngoài du lịch nhưng không ngờ lại bỏ mạng.

"Ừ, về thôi." Lâm Trục Thủy lên tiếng, "Từ Kinh Hỏa hẳn vẫn còn ở trong thôn."

Lúc quay về bọn họ vẫn sử dụng xe trượt tuyết, có điều phía sau kéo thêm một tảng băng được buộc bằng dây thừng, trong tảng băng chứa mấy cái xác. Chu Gia Ngư không dám quay lại nhìn, cậu chú ý thấy nhóm người giấy kéo xe thiếu mất một đứa, có lẽ lão Từ bảo nó đi trước báo tin.

Không biết tại sao, Chu Gia Ngư cảm nhận được có một sợi dây vô hình liên kết cậu với vùng đất này, cùng với đó là một ánh mắt dịu dàng luôn dõi theo cậu. Cậu kể cho Lâm Trục Thủy nghe, hắn đáp rằng đó là vì tổ thụ đã tiếp nhận cậu.

"Tại sao tổ thụ lại tiếp nhận tôi? Hình như tôi không làm gì hết mà..." Chu Gia Ngư chẳng hiểu đầu cua tai nheo.

Lâm Trục Thủy trả lời: "Vì thể chất của cậu đấy."

Chu Gia Ngư: "..."

Chu Gia Ngư rất vui khi được quý mến, nhưng cậu nghe cứ thấy rén rén thế nào. Như kiểu một ngày nào đó bạn biến thành một cái bánh khổng lồ đi lon ton ngoài phố, ai nấy đều dịu dàng nhìn bạn, thậm chí có người còn bảo là thích bạn lắm, nhưng bạn sẽ luôn lo lắng không biết khi nào người ta thích quá rồi đớp bạn một miếng.

Xe trượt tuyết lao về phía trước, tuy tảng băng bị ma sát nhưng may sao trời lạnh nên không bị tan chảy. Chu Gia Ngư không dám tưởng tượng đến cảnh bọn họ mỗi người ôm một xác về thôn.

Tâm trạng của lão Từ hiển nhiên không được như ban nãy, ông cụ luôn im lặng, có lẽ là vì Từ Kinh Hỏa.

Một đêm cứ thế trôi qua, từng tia nắng sớm len lỏi nơi cuối trời. Hoa tuyết trắng phau lại bắt đầu rơi lả tả, Chu Gia Ngư vươn tay đón lấy, cảm nhận bông tuyết lạnh lẽo đang từ từ tan chảy trong lòng bàn tay.

Lâm Trục Thủy nói: "Chắc mấy ngày nữa sẽ có bão tuyết."

Chu Gia Ngư: "Nếu tuyết lớn quá thì ga xe lửa sẽ đóng cửa đúng không?"

Lâm Trục Thủy: "Đúng."

"Ồ... Vậy chúng ta phải ở lại đây ăn Tết?"

"Làm sao? Muốn về à?"

Đối với Chu Gia Ngư, lễ Tết cũng không quá quan trọng vì lúc còn ở cô nhi viện với những đứa trẻ khác, cậu cũng chỉ cô đơn một mình. Nhưng sau khi hồi sinh, sâu trong tim cậu luôn mong chờ ngày lễ này.

"Cũng bình thường." Chu Gia Ngư dối lòng đáp, "Tôi chỉ hỏi vậy thôi."

Khóe miệng Lâm Trục Thủy cong cong, không đáp.

Xe trượt tuyết tiến đến cổng thôn, khi vừa dừng lại, bỗng có hơn chục người giấy đột nhiên chạy tới, nắm tay Chu Gia Ngư xoay vòng vòng. Chu Gia Ngư giật bắn mình trước hành động của bọn chúng: "Chuyện gì thế này?"

Lâm Trục Thủy: "Thì cậu đã được tổ thụ tiếp nhận mà."

Trước đây đám người giấy chỉ quý mến Chu Gia Ngư, thì bây giờ có thể hình dung bằng hai chữ "si mê". Nếu biểu cảm của bọn chúng mà sinh động như con người thì chẳng khác nào một đám fan cuồng, Chu Gia Ngư thậm chí bị mấy đứa nó nâng lên.

"Được rồi được rồi, đừng dọa người ta, mấy đứa mau qua đây." Lão Từ đứng bên cạnh nói, "Đưa khối băng này vào..."

Bấy giờ Chu Gia Ngư mới được buông tha, đầu váng mắt hoa thiếu chút nữa vấp ngã, may mà có Lâm Trục Thủy đỡ cậu.

"Sau này, chỉ cần là người giấy sinh ra từ tổ thụ thì chúng không thể làm hại cậu." Lâm Trục Thủy nói, "Cậu cũng có thể sở hữu người giấy của riêng mình."

Hai mắt Chu Gia Ngư lập tức sáng rực: "Người giấy của tôi ư?"

Lâm Trục Thủy gật đầu: "Về nhà tôi sẽ dạy cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!