Chương 42: Cái chết và chân tướng

Dù nói thế nào thì việc "tẩu tán gia sản có thể chữa khỏi bệnh" nghe cũng ảo diệu hết sức. Chu Gia Ngư thậm chí còn nghĩ Lâm Trục Thủy đang đùa giỡn. Nào ngờ chưa đầy một tuần sau, Lục Hành Đông nhắn tin báo bệnh lở loét của ông ta thật sự đã ổn định, không chuyển biến xấu nữa. Bên cạnh đó, ông ta còn nhiệt tình mời Lâm Trục Thủy đến nhà mình dự tiệc. Ngạc nhiên hơn là sau khi nhận được lời mời của Lục Hành Đông, Lâm Trục Thủy lại đồng ý.

Mấy ngày nay, Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng đều rảnh rỗi không có việc gì làm. Đương nhiên hai đứa chỉ đi dạo loanh quanh chứ chẳng dám thò chân ra ngoài ăn khuya. Chu Gia Ngư thật sự đã chán lắm rồi, biết Lâm Trục Thủy sẽ đi dự tiệc thì có chút háo hức trong lòng, bởi vì cậu cũng tò mò không biết bệnh tình của Lục Hành Đông thế nào.

Tối đó, Trương Diệu

- thư ký của Lục Hành Đông đến đón bọn họ.

So với dạo trước, tâm trạng của Trương Diệu xem chừng đã khá hơn, không biết có phải do Lục Hành Đông đỡ bệnh nên ông ta cũng nhẹ nhõm hay không.

Lâm Trục Thủy ngồi ở ghế sau chợt lên tiếng hỏi: "Thư ký Trương có con chưa?"

Trương Diệu ngạc nhiên, không ngờ Lâm Trục Thủy bỗng dưng lại hỏi vấn đề này. Ông ta gật đầu, đáp: "Có rồi, hai nam một nữ."

Lâm Trục Thủy: "Ồ. Nhiều con nhiều phúc."

Trương Diệu mỉm cười: "Cũng bình thường."

Chu Gia Ngư không hiểu tại sao Lâm Trục Thủy lại quan tâm đến chuyện con cái của Trương Diệu. Mãi đến khi xuống xe, ba người đi về phía nhà họ Trạch, Lâm Trục Thủy lên tiếng: "Nhất Cùng, có nhận ra gì không?"

Thẩm Nhất Cùng gãi gãi đầu: "Ông thư ký Trương Diệu này không giống người có nhiều con. Đuôi mắt cụp xuống, sống mũi gồ, đường con cái (*) cũng không tốt, nếu bảo ông ta đời này không có con nối dõi, e rằng tôi cũng tin..."

(Đường con cái: Đường ở mí mắt dưới, người ta quan niệm nếu đường này cong và dài thì sẽ có nhiều con cháu)

Lâm Trục Thủy hài lòng gật đầu: "Khá lắm."

Thẩm Nhất Cùng: "Tiên sinh, vậy tại sao ông ta lại nói mình có hai nam một nữ?"

Lâm Trục Thủy thản nhiên đáp: "Nữ giới có một ưu thế về sinh lý trội hơn nam giới, biết là gì không?"

Thẩm Nhất Cùng và Chu Gia Ngư lắc đầu. Khóe môi Lâm Trục Thủy cong lên: "Phụ nữ biết đứa trẻ trong bụng là con của họ, nhưng đàn ông thì không."

Nói đến đây thì Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng đã hiểu ý hắn. Hai đứa ngỡ ngàng ra mặt, nhìn Trương Diệu bằng ánh mắt tràn ngập sự thương hại.

Trương Diệu đậu xe xong, lúc quay lại thấy Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng nhìn mình như vậy thì chẳng hiểu đầu cua tai nheo, ông ta nói: "Lâm tiên sinh, mời ngài đi lối này, ông chủ đang chờ ngài trong nhà."

Bình thường sẽ có nhân viên đậu xe giúp khách, nhưng Lục Hành Đông nghe Lâm Trục Thủy dặn dò xong bèn cho nhân viên nghỉ việc. Khi đó Trương Diệu tưởng Lâm Trục Thủy nói hươu nói vượn cố tình chơi Lục Hành Đông một vố, nào ngờ một tuần sau, chứng bệnh của Lục Hành Đông thật sự thuyên giảm... Đúng là không thể tin nổi.

Nhà họ Lục đã yên tĩnh hơn nhiều so với lần trước, nghe nói đa số người giúp việc cũng được cho nghỉ, Lục Hành Đông đã bắt đầu rao bán ngôi nhà này.

Bọn họ vào phòng ăn, trông thấy cỗ bàn đã được bày biện sẵn. Mười mấy người đang ngồi cạnh bàn, nhìn bề ngoài thì hẳn là họ hàng thân thích của Lục Hành Đông. Cam Thiên Bình ngồi bên cạnh ông ta, cũng chính là vị trí của nữ chủ nhân. Cô ta đón tiếp khách khứa một cách nhiệt tình, nhưng Chu Gia Ngư lại cảm nhận được thái độ của những người có mặt đều dửng dưng như không.

Tuy "thăng chức" thành công nhưng trong mắt người khác, Cam Thiên Bình không phải là một nàng dâu danh chính ngôn thuận, khiến bọn họ khó lòng thừa nhận địa vị của cô ta tại nhà họ Lục.

Những vết loét trên mặt Lục Hành Đông quả nhiên đã đỡ hơn, không còn chảy mủ nữa mà bắt đầu khép miệng. Ông ta thấy Lâm Trục Thủy tiến vào bèn cảm kích nói: "Mời Lâm tiên sinh ngồi!"

Vị trí mà bọn họ sắp xếp cho ba thầy trò Lâm Trục Thủy là chỗ ngồi danh dự, Lâm Trục Thủy chẳng hề khách sáo, thẳng thừng an tọa.

"Lâm tiên sinh, ngài quả là lợi hại!" Lục Hành Đông niềm nở, "Sau khi làm theo phương pháp mà ngài chỉ dạy, bệnh tình của tôi quả nhiên có chuyển biến tốt, hôm nay tôi mời ngài đến dự tiệc..."

Ông ta tươi cười nói, nhưng nụ cười treo trên gương mặt lở loét kia khiến người ta phải rùng mình.

"Ngài khách sáo quá." Lâm Trục Thủy bình thản trả lời.

Chu Gia Ngư chú ý thấy phần lớn món ăn trên bàn là đồ chay, tuy vẫn có món mặn nhưng toàn đặt ở phía Lâm Trục Thủy, có lẽ là chuẩn bị riêng cho ba người bọn họ.

Buổi tiệc bắt đầu, Lục Hành Đông đang ăn kiêng nên không chạm đũa vào miếng thịt nào. Chu Gia Ngư nếm thử, cảm thấy thật sự rất ngon, đặc biệt là món thịt đông. Màu sắc đẹp tựa mã não, mềm mại như tan trong miệng, hương vị đậm đà không bị ngấy dầu mỡ, có thể thấy người làm món này rất sành sỏi về các món mặn.

Lục Hành Đông nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Chu Gia Ngư bèn cười hỏi: "Cậu Chu thấy món thịt đông này thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!