Chương 40: Chủ Nhà

Dù là mùa nào, ai cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi được thưởng thức một nồi lẩu ngon.

Tay nghề của Chu Gia Ngư vẫn giữ vững phong độ. Thẩm Nhất Cùng ăn mà đầu đầy mồ hôi, tay cầm đũa gắp lia lịa.

So với các món lẩu truyền thống, lẩu chua cay có hương vị thanh tao ngon miệng hơn và không bị ngấy mùi dầu mỡ. Trong lúc dùng cơm, Chu Gia Ngư phát hiện thật ra Lâm Trục Thủy ăn rất được, thậm chí khẩu phần còn nhiều hơn cả cậu. Nhưng nếu vậy, tại sao mỗi lần ra ngoài Lâm Trục Thủy lại chẳng chịu ăn uống gì?

Chu Gia Ngư nghĩ đoạn, rụt rè mở miệng hỏi đối phương.

Lâm Trục Thủy nghe vậy, bàn tay cầm đũa khẽ khựng lại, giọng điệu đến là hợp tình hợp lý: "Tại vì đồ ăn không ngon."

Chu Gia Ngư trợn tròn mắt, cậu suy đoán rất nhiều nguyên nhân nhưng không ngờ Lâm Trục Thủy lại trả lời như thế: "Nhưng... nhưng tiên sinh sẽ đói mà?"

Lâm Trục Thủy: "Ừ."

Chu Gia Ngư: "Vậy..."

Lâm Trục Thủy gắp thêm một miếng, chậm rãi nhấm nháp rồi bình thản nói: "Vậy cũng không muốn ăn."

"..." Đây là lần đầu tiên Chu Gia Ngư thấy có người kén ăn mà nói như đúng rồi, khiến người khác muốn khuyên cũng không khuyên nổi.

Có lẽ do nước lẩu cay nên môi Lâm Trục Thủy cũng bắt đầu ửng đỏ. Môi của hắn rất đẹp, rộng hẹp vừa phải, ở giữa có gò môi nho nhỏ cong lên. Khi hắn mím môi, gò môi sẽ nhẹ nhàng chạm vào lòng môi dưới. Nếu được hôn... chắc là thích lắm.

Chu Gia Ngư ngơ ngẩn nhìn hắn một lát, mãi đến khi âm thanh của Lâm Trục Thủy vang lên: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

Bấy giờ Chu Gia Ngư mới bừng tỉnh, phát hiện mình lại tưởng tượng lung tung. Mặt cậu đỏ bừng, ngượng ngùng lắp bắp: "À... ừm..."

Cậu quay mặt đi, nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì... Lâm Trục Thủy đang nhắm mắt kia mà, sao lại biết cậu đang nhìn hắn? Chả lẽ ánh mắt cậu nóng bỏng tới độ hắn cũng cảm nhận được sao?

Chu Gia Ngư vừa ăn vừa nơm nớp lo sợ suốt cả buổi. Mãi đến lúc cơm nước xong xuôi, cậu hỏi Thẩm Nhất Cùng đang phụ mình rửa chén, Thẩm Nhất Cùng mới giải thích: "Tiên sinh hẳn có phương pháp riêng, tuy không giống chúng ta nhưng có khi tiên sinh còn nhìn rõ hơn đấy."

Chu Gia Ngư: "Thật hả?"

"Ừ." Thẩm Nhất Cùng nói nhỏ, "Hơn nữa tôi nghi rằng, không phải tiên sinh không nhìn thấy, chỉ là ngài ấy không muốn thấy mà thôi..."

Chu Gia Ngư: "..."

Cậu cứ tưởng Thẩm Nhất Cùng nói đùa, không ngờ hai ngày sau lại được chứng kiến tận mắt.

Hôm ấy trời rất đẹp, Chu Gia Ngư ngồi trong phòng khách vu. ốt ve chồn tuyết đang nằm phơi bụng.

Lâm Trục Thủy đang dạy cho Thẩm Nhất Cùng một vài phương pháp quan khí. Quan khí tức là quan sát kiến trúc và địa hình để suy đoán hung cát. Phương pháp này có thể học được, nhưng muốn vận dụng thành thạo thì phải có kinh nghiệm phong phú.

Chu Gia Ngư mong mỏi đứng bên cạnh xem, cậu hỏi: "Tiên sinh, tôi có cần học không?"

Lâm Trục Thủy bình thản đáp: "Không cần đâu, dù sao cậu cũng nhìn thấy mà."

Ánh mắt ai oán của Thẩm Nhất Cùng quét qua như muốn nói: "Tôi xin anh đấy, im dùm đi."

Chu Gia Ngư: "..." Không ngờ có ngày mình cũng được trải nghiệm cảm giác của học sinh xuất sắc.

Đương lúc chuyện trò, bọn họ chợt thấy ba người lạ mặt bước vào phòng. Hai người mặc áo đen đi phía sau một anh chàng trẻ tuổi, thái độ xem chừng khá ngạo mạn.

Đoàn người tiến đến, chẳng thèm chào hỏi mà thẳng thừng ngồi xuống ghế salon.

Chu Gia Ngư thấy thế, ôm chồn tuyết nhích lại gần.

Nếu là lúc bình thường, Lâm Trục Thủy chắc chắn đã phát hiện có khách đến từ lâu, nhưng hôm nay hắn vẫn thản nhiên giảng bài cho Thẩm Nhất Cùng, dường như không hề nhận ra có người lạ trong nhà.

Ba người ngồi được vài phút, thấy Lâm Trục Thủy không hề có ý tiếp chuyện bọn họ, ai nấy đều lộ vẻ lúng túng. Anh chàng kia định mở miệng lên tiếng, nhưng thấy Lâm Trục Thủy vẫn nói chuyện với Thẩm Nhất Cùng thì lại im lặng, định chờ Lâm Trục Thủy dạy xong rồi nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!