Chương 4: Lột da

Sau khi Thẩm Nhất Cùng đã chụp xong 7749 tấm, cuối cùng Chu Gia Ngư cũng được mặc quần vào.

"Hình xăm này có tác dụng gì?" Chu Gia Ngư hỏi.

"Bọn tôi cũng không biết, đang nghiên cứu đây." Thẩm Nhất Cùng cúi đầu xem ảnh, cau mày hỏi, "Lúc xăm cho anh, tiên sinh có nói gì không?"

Chu Gia Ngư ngẫm nghĩ, hoàn toàn không có ấn tượng lúc ấy Lâm Trục Thủy đã nói gì. Điều duy nhất cậu nhớ rõ là bàn tay lạnh giá của hắn ghìm chặt eo mình.

Thẩm Nhất Cùng thấy Chu Gia Ngư ngơ ngác lắc đầu bèn thở dài: "Thôi, dù tiên sinh có nói thì chưa chắc anh đã hiểu."

Chu Gia Ngư sâu sắc cảm nhận được sự kỳ thị học sinh yếu kém của bọn họ.

Do Chu Gia Ngư đi đứng khó khăn, Thẩm Nhất Cùng và Thẩm Nhị Bạch lại phải nhận nhiệm vụ nấu cơm. Hai người đùn đẩy cho nhau hồi lâu, cuối cùng khi cả đám sắp chết đói mới chịu tung đồng xu xem ai sẽ là người được chọn. Kết quả là Thẩm Nhất Cùng đau khổ lết vào bếp, Thẩm Nhị Bạch lại ngồi xuống ghế, ôm laptop tiếp tục nghiên cứu hình xăm trên người Chu Gia Ngư.

Thẩm Nhị Bạch cũng ngang ngang tuổi với Chu Gia Ngư, anh ta đeo kính, trông rất chín chắn. Nhưng theo Chu Gia Ngư quan sát, chỉ cần cãi nhau với Thẩm Nhất Cùng, chỉ số IQ lẫn EQ của Thẩm Nhị Bạch sẽ bị Thẩm Nhất Cùng kéo xuống ngang hàng, sau đó dùng kinh nghiệm dồi dào của mình đánh bại.

Nghe thấy tiếng Thẩm Nhất Cùng bật bếp gas, Chu Gia Ngư vẫn chưa hiểu tại sao mấy người này lại ghét nấu cơm đến vậy. Sự tò mò của cậu rất nhanh được giải đáp khi ăn mì Thẩm Nhất Cùng làm.

Một bát mì xịt tý nước tương, bỏ thêm mấy miếng rau nửa sống nửa chín và một quả trứng chiên bị cháy đen thui.

Chu Gia Ngư nhìn hồi lâu mà vẫn không dám đụng đũa.

Thẩm Nhị Bạch đã chuẩn bị tinh thần trước, lặng lẽ ngồi đó hút mì. Thẩm Nhất Cùng nói với Chu Gia Ngư: "Ăn đi, đừng khách sáo, trong nồi còn nhiều lắm."

Chu Gia Ngư: "…"

Cậu ăn thử một miếng, cảm giác mông mình càng đau hơn.

Cuộc đời này có những người không nên bước vào bếp. Cùng một công thức, cùng một nguyên liệu, họ có thể biến những thứ thức ăn ngon lành đó thành ẩm thực hắc ám.

Lúc này đây, cuối cùng Chu Gia Ngư cũng hiểu tại sao cậu chỉ nấu một bữa cơm thôi mà thái độ của mấy người trong nhà lại dịu hẳn.

Nước tương khiến sợi mì cũng đen thui, nhìn hết muốn ăn, sau khi nếm thử lại càng mất niềm tin vào cuộc sống.

Chu Gia Ngư đang khổ sở không thôi, chợt thấy Thẩm Nhất Cùng ngồi đối diện mình còn sì sụp húp sạch nước mì đục ngầu, lau miệng xong thì hớn hở chạy đi tiếp tục nghiên cứu mấy tấm hình. Chu Gia Ngư nhìn thần thái sáng láng của cậu ta, nghĩ thầm, tuổi trẻ thật tốt, cậu mới ăn mấy miếng thôi mà đã muốn tự sát.

Vẻ mặt Thẩm Nhị Bạch cũng không thua gì Chu Gia Ngư, đang ăn dở, đột nhiên anh ta tháo kính xuống, nói: "Mắt không thấy thì ăn ngon hơn đấy."

Chu Gia Ngư: "…" Hai người đừng sống như vậy nữa.

Ăn mì xong, Chu Gia Ngư trở về phòng. Trên bàn có mấy lọ thuốc mỡ, hẳn là thuốc của Lâm Trục Thủy đưa tới.

Chu Gia Ngư tắm xong, uốn éo tự bôi thuốc cho mình. Không biết có phải do ảo giác của cậu không, ngay khi cậu đang chật vật bôi thuốc, chợt thấy hình chú cá trên eo mình vẫy vẫy đuôi.

Động tác của Chu Gia Ngư khựng lại, hỏi: "Sái Bát, mày có nhìn thấy không?"

Sái Bát: "Thấy cái gì?"

Chu Gia Ngư nói: "Cá trên eo tao cử động."

Sái Bát đáp: "Không."

Chu Gia Ngư quan sát hình xăm kia kỹ càng, cậu nghĩ là mình bị hoa mắt, thở dài nói: "Ôi, tao có cảm giác mình đã đến một thế giới khác rồi." Trước đây cậu còn theo thuyết vô thần đó.

Sái Bát không lên tiếng, nó ngồi trên mai rùa, giấu mấy chiếc chân nho nhỏ vào trong lông vũ của mình.

Sau khi xăm hình cho Chu Gia Ngư, Lâm Trục Thủy không xuất hiện mấy hôm liền, mãi đến một ngày cuối tháng Sáu, trong nhà đột nhiên có khách.

"Bao giờ Lâm tiên sinh mới đến gặp chúng tôi?" Hai vị khách một nam một nữ ngồi trên ghế salon, cô gái đưa lưng về phía Chu Gia Ngư, hỏi Thẩm Nhất Cùng đang an vị đối diện mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!